Viên thuốc giải độc này chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tính, giải độc còn cần phải kê đơn thuốc khác, càng gấp gáp hơn là cầm máu vết thương trên lưng cho Lý thúc, nàng đến muộn một khắc, thật sự là một phần nắm chắc cũng không có.
Tô Đường vừa bảo nha hoàn xé quần áo chỗ lưng ra, vừa bảo nha hoàn chuẩn bị kim chỉ, nàng đi đến bên kia viết phương thuốc, đưa phương thuốc cho Trần Thanh, nàng cầm lấy kim chỉ từ trong khay rồi cúi người bắt đầu khâu vết thương.
Cảnh tượng này, nhìn nha hoàn bưng khay run rẩy toàn thân.
Sao có người lại khâu vết thương như khâu quần áo chứ…
Tín lão Vương gia cũng ở bên cạnh, nhìn mà ánh mắt co rút, ông chinh chiến sa trường nhiều năm, thấy qua rất nhiều tướng sĩ bị thương, cầm máu băng bó cơ bản nhất ông cũng biết, nhưng chưa từng thấy cách cầm máu nào như vậy.
Thứ tử của ông, cũng chính là nhị bá của Vân Gia, chính là bị thương nặng trên chiến trường, không cầm máu được mà chết…
Tô Đường khâu rất nhanh, Lý thúc hơi thở thoi thóp nằm sấp trên giường nhỏ, Tô Đường rất bội phục ông ấy bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể nhịn được không kêu một tiếng.
Vết thương được khâu xong, sau đó bôi thuốc, dùng vải thưa băng bó lại, rồi lại xử lý vết thương do mũi tên.
Vết thương do mũi tên khó xử lý, cần phải móc mũi tên ra, quá trình xử lý càng đau đớn, hai tay Tô Đường dính đầy máu, cả thư phòng đều là mùi máu tanh.
Tốn rất nhiều sức lực, mới lấy được mũi tên ra, nhìn thấy mũi tên, Tô Đường theo bản năng nhìn về phía Tạ Bách Đình.
Nàng không biết những mũi tên khác như thế nào, nhưng mũi tên này sao lại giống mũi tên hôm qua mấy người Tín An Quận vương cho Tạ Bách Đình xem như vậy…
Tạ Bách Đình đưa tay nhận lấy, sắc mặt rất khó coi.
Mũi tên do hắn thiết kế, là để đưa ra chiến trường làm bị thương những kẻ xâm phạm bờ cõi Ninh triều, những mũi tên này không dùng đến ở biên quan, lại hết lần này tới lần khác làm bị thương người mình, trước là Vân Dực, sau là Lý thúc.
Xử lý xong vết thương, Tô Đường đau đến mức không đứng thẳng người dậy được, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Tín lão Vương gia nhìn Tô Đường nói: “Có thể sống sót không?”
Tô Đường nhìn lưng Lý thúc, vải thưa đã bị máu thấm ướt, nhưng phạm vi không lớn, Tô Đường nói: “Hiệu quả cầm máu vẫn ổn, có chín phần nắm chắc sẽ không sao.”
Nước mắt Tín lão Vương gia lập tức trào ra, liên tục nói hai tiếng: “Tốt, tốt!”
Vết thương nặng như vậy lại còn trúng độc mà cũng có thể sống sót, cách này mang đến quân doanh, có thể cứu sống hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ, năm đó... Nếu như quân y biết, thứ tử của ông sẽ không chết…
Tín lão Vương gia đưa tay vỗ vai Tô Đường, vỗ một cái, đến lúc vỗ cái thứ hai, đã bị Tạ Bách Đình kéo sang một bên, nói: “Lão Vương gia, ngài ấy không biết võ công, không chịu nổi ngài vỗ vai đâu.”
Tín lão Vương gia áy náy nói: “Vui quá nên quên mất, trên cánh tay này của ngươi còn không biết dính bao nhiêu mạng người, vạn lần không thể bị thương, phụ thân Đường nhi cũng bị thương, ngươi cũng xem cho hắn một chút.”
Phụ thân nàng cũng bị thương?
Tô Đường nhìn về phía Tô Hồng Sơn, Tô Hồng Sơn nói: “Ta chỉ là vết thương ngoài da, đã băng bó rồi, không sao.”
Tô Đường không yên tâm, bắt mạch cho Tô Hồng Sơn, kỳ thật chỉ cần không trúng độc, vết thương ngoài da nhỏ nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.
Độc mà Lý thúc trúng, nhìn từ thời gian phát tác, hẳn là lúc trời tờ mờ sáng, giờ đó lẽ ra nên ngủ say mới đúng, phụ thân nàng và Lý thúc lại không ở Tín Vương phủ, ra khỏi phủ lúc trời còn chưa sáng làm gì, còn bị thương nặng như vậy trở về.
Tô Đường biết có người muốn mạng của Tín Vương phủ, Tín Vương phủ cũng bị hại đến người chết thì chết, người bệnh thì bệnh, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Tô Hồng Sơn và Hứa thị dính vào vũng nước đục này, nhưng trước mắt với thân phận này của nàng cũng không thể nói gì, đoán chừng nói cũng vô dụng, nàng có thể làm không nhiều.