Đang lật sách, bỗng nhiên, rầm một tiếng, một cuốn sách trực tiếp rơi trúng đầu hắn.

Trán Tạ Bách Đình giật giật: “Tô Đường!”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ lẫn tên Tô Đường, Tô Đường biết mình sai, vẻ mặt vô tội nói: “Ta nói ta không cố ý, huynh tin không?”

Tạ Bách Đình xoa gáy nhìn nàng, trong mắt là tia lửa giận: “Nàng nói xem?”

"Huynh tin.” Tô Đường nói dứt khoát.

“...”

Đây là do hắn bảo nàng nói, vậy nàng nhất định sẽ nói những lời có lợi cho mình.

Nói xong, nhặt mấy quyển sách rơi trên mặt đất lên, liếc nhìn tên sách: “Vũ Cống Địa Vực Đồ": “Nam Thư Địa Lý Chí": “Hà Nguyên Chí" còn có hai quyển khác đều là Tô Đường muốn, Tô Đường ôm sách rồi vội vàng rời đi.

Ra khỏi cửa, Bán Hạ thở phào nói: “Vừa rồi thiếu chút nữa dọa chết nô tỳ, đại thiếu phu nhân không có việc gì lấy nhiều sách như vậy làm gì?”

Chỗ nào dễ lấy cũng không lấy, cứ phải lấy chỗ không với tới, nói không phải cố ý đập đại thiếu gia, nàng ấy cũng không tin.

Tô Đường ôm sách về phòng, xem rất chăm chú, vừa xem vừa viết viết vẽ vẽ trên giấy, Bán Hạ nhìn đến ngẩn ngơ, cô nương khi nào thì thích đọc sách như vậy, bình thường không phải vừa cầm sách chưa đến nửa chén trà đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài sao, đây đều đã xem hai quyển rồi, nàng ta buồn ngủ muốn chết.

Bán Hạ ngáp liên tục, Tô Đường thấy vậy nói: “Ngươi đi ngủ đi.”

Bán Hạ cố gắng giữ tinh thần, liên tục lắc đầu: “Nô tỳ không buồn ngủ.”

Tô Đường nhịn không được bật cười, khép sách lại: “Ngày mai lại xem, còn nhiều thời gian mà.”

Nàng thu dọn sách trên bàn nhỏ, một trận gió thổi qua, một tờ giấy bị thổi rơi xuống đất.

Tạ Bách Đình đi vào, tờ giấy kia vừa lúc rơi xuống bên chân hắn, hắn cúi người nhặt lên, mới liếc mắt một cái, đã bị Tô Đường giật lấy, thế mà Tạ Bách Đình vẫn nhìn rõ tờ giấy kia viết gì, sắc mặt đen đến mức không thể đen hơn: “Nàng cứ nóng lòng muốn hòa ly như vậy sao?!”

Mới gả cho hắn bao nhiêu ngày, đã chuẩn bị sau khi hòa ly sẽ đi đâu để giải sầu rồi.

Bán Hạ nghe mà ngây người, đại thiếu gia nói vậy là có ý gì, gì mà gọi là đại thiếu phu nhân nóng lòng muốn hòa ly, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân không phải rất ân ái sao, ân ái đến mức nàng ta còn cảm thấy không bao lâu nữa là có thể ôm tiểu thiếu gia rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Là một nha hoàn thân cận, Bán Hạ chưa bao giờ cảm thấy mình thất trách như vậy, nàng ta cũng không biết cô nương đang nghĩ

Lửa giận lớn như vậy, lớn đến mức Tô Đường cũng cảm thấy nghi ngờ trong lòng, sớm rời đi nhường lại vị trí đại thiếu phu nhân cho hắn chẳng phải là chuyện tốt sao, hắn vậy mà lại không vui, Tô Đường vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn:

“Chẳng lẽ huynh luyến tiếc để ta đi?”

Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường, thấy nàng vẻ mặt thờ ơ, bỗng nhiên cảm thấy tức giận: “Nàng cảm thấy có khả năng sao?!”

Ngoài cửa sổ, Trần Thanh trên cây nghe được câu này, hận không thể ném đá vào trong phòng, gia rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy, đại thiếu phu nhân vốn đã bướng bỉnh, tự tôn cao rồi, gia còn nói những lời chọc tức người ta như vậy, hắn là muốn cả đời ngủ dưới đất sao!

Là một ám vệ, Trần Thanh cảm thấy mình hiểu biết còn nhiều hơn gia nhà mình, thật sự là làm mất mặt thân phận ám vệ.

Trong phòng, Tô Đường nhét tờ giấy kia vào trong sách, cười nói: “Đã không có khả năng, vậy ta làm công lược, huynh tức giận như vậy làm gì?”

Một câu nói làm Tạ Bách Đình nghẹn họng không trả lời được, cuối cùng nói: “Ta không tức giận!”

Đây còn chưa gọi là tức giận sao, cơn giận sắp lật tung cả mái nhà rồi, càng nói càng nhiều, Tô Đường dứt khoát không nói nữa.

Tạ Bách Đình cũng không nói thêm gì nữa, hắn quan tâm những thứ này làm gì, nàng cho dù có thuộc lòng bản đồ Ninh triều, không có sự cho phép của hắn, nàng đừng hòng đi đâu cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play