Những ngày bọn họ không có mặt, Bách Đình huynh đã phải chịu đựng những đối xử tàn nhẫn vô nhân đạo gì, thảm đến mức... sắc mặt cũng hồng hào hơn không ít…

Tín An Quận vương đồng tình nhìn Tạ Bách Đình, phát hiện khí sắc của hắn còn tốt hơn lúc bọn họ rời kinh.

Hình như cũng không đến mức thảm như vậy.

Tín An Quận vương nói: “Còn cần đại tẩu đồng ý, chi bằng chúng ta tự mình đi hỏi mượn đại tẩu, miễn cho ngươi kẹt ở giữa khó xử.”

Tề Tiêu gật đầu, cũng cảm thấy bọn họ nên bỏ qua Tạ Bách Đình thì hơn, nhưng còn một vấn đề nữa, Tề Tiêu hỏi: “Tẩu tẩu có dễ nói chuyện không?”

“Không dễ nói chuyện.”

Tạ Bách Đình vừa dứt lời, Tô Đường thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

Nàng đá Tạ Bách Đình một cái.

Trước mặt nàng mà dám bôi nhọ danh tiếng của nàng, có ai như hắn không?!

Nàng chỉ muốn hỏi một câu, nàng chỗ nào không dễ nói chuyện?!

Còn có mười vạn lượng ngân phiếu, nàng một đồng cũng chưa nhìn thấy, sao lại nói là ở trong tay nàng rồi.

Nhưng nếu nói không phải của nàng, Tạ Bách Đình xác thực đã hứa cho nàng rồi.

Tạ Bách Đình bị đá đến mức trán giật giật, đuổi người nói: “Không có việc gì thì có thể đi rồi.”

Tín An Quận vương nói: “Ta còn một vấn đề cuối cùng.”

Tạ Bách Đình nhìn hắn, liền nghe thấy Tín An Quận vương hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Tẩu tẩu có bắt ngươi quỳ bàn giặt đồ không?”

“... Cút!!!”

Tô Đường cố nhịn, đợi đến khi ba người bọn họ đều đi rồi, nàng mới cười như được mùa, cười đến mức trán Tạ Bách Đình nổi đầy gân xanh.

Bên này Tạ Bách Đình đang cố gắng hết sức để bình ổn cơn giận, Tô Đường nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, không những không phát hiện ra mà còn dùng mu bàn tay vỗ vỗ ngực Tạ Bách Đình nói:

“Hai huynh đệ còn lại của huynh trông cũng rất đẹp trai, bọn họ thành thân chưa?”

Tạ Bách Đình thiếu chút nữa không nhịn được đưa tay bóp cổ Tô Đường, muốn bóp chết nàng luôn cho rồi, miễn cho ngày nào đó bị nàng chọc tức đến chết.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra: “Bọn họ có đẹp bằng ta sao?!”

"Ờ, không giống nhau.” Tô Đường nói.

Dung mạo của Tạ Bách Đình là không thể chê vào đâu được, gần như đã đạt đến cực hạn của tạo vật chủ, nhưng mấy người Tín An Quận vương trông cũng không tệ, nếu Tạ Bách Đình là mười điểm thì bọn họ được tám điểm.

Thấy Tô Đường vẻ mặt thưởng thức, Tạ Bách Đình cảm thấy nghẹn khuất trong lòng: “Về phủ!”

Hắn muốn nắm tay Tô Đường, Tô Đường kịp thời tránh ra, nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, hai nam nhân nắm tay nhau, huynh muốn gây chấn động cả kinh thành à.”

Tô Đường muốn đi dạo phố, Tạ Bách Đình không có tâm trạng này, đang tức giận lại càng không muốn phối hợp, đoán được Tô Đường sẽ uy hiếp hắn, hắn dứt khoát đi trước một bước: “Nàng không theo ta về, ta sẽ khiêng nàng về.”

Tạ Bách Đình bày ra vẻ mặt nàng không tin thì cứ thử xem.

Thứ như danh tiếng, hắn không quan tâm.

Tô Đường tức giận đến mức muốn dậm chân, tên này vậy mà lại học được cách uy hiếp nàng, hắn sợ là đã quên chuyện lúc trước rồi, Tô Đường nhắc nhở hắn:

“Huynh không hoài nghi ta là giả nữa à?”

Tạ Bách Đình hối hận vì đã nói thêm câu này, làm gì có thích khách nào trà trộn vào Tĩnh Nam Vương phủ lại phô trương như vậy, hắn nói:

“Trên người nàng có nốt ruồi, là thật hay giả, ta kiểm tra một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Tô Đường đỏ mặt, mắng một câu "Không biết xấu hổ" rồi đi về phía xe ngựa.

Vì tức giận, bước chân Tô Đường lúc nặng lúc nhẹ, cũng không nhìn người xung quanh, thiếu chút nữa đụng phải người ta, bị Tạ Bách Đình kịp thời nắm lấy cánh tay kéo vào lòng, Tạ Bách Đình vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Nàng cẩn thận nhìn đường một chút.”

"Còn không phải tại huynh chọc tức sao!" Tô Đường nghiến răng nói.

Người mà Tô Đường thiếu chút nữa đụng phải là hai phụ nhân, trong đó một phụ nhân xách giỏ tre thấy vậy cười nói:

“Công tử đi đường phải cẩn thận một chút, đụng phải chúng ta thì nhiều nhất cũng chỉ bồi thường chút tiền thuốc men, nếu không cẩn thận đụng phải vị cô nương nào yếu đuối, ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời người ta đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play