Bên kia, Tín An Quận vương xách hai vò rượu đi tới, giơ giơ vò rượu trong tay nói:
“Đi, đến Túy Tiên Lâu ăn cơm.”
"Không đi.” Tạ Bách Đình không cần suy nghĩ, hai chữ bật thốt lên.
“...”
"Ta mời khách.” Tín An Quận vương nói.
“Không đi.”
“...”
"Tề huynh và Mộc huynh cũng ở đó.” Tín An Quận vương lại nói.
“Không đi.”
“...”
Tín An Quận vương đi đến bên cạnh Trần Thanh sau lưng Tạ Bách Đình, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử nhà ngươi hôm nay uống nhầm thuốc à?”
Không phải ăn nhầm thuốc, mà là ghen.
Trần Thanh thầm đáp lại một câu, nói: “Gia có việc, không thể cùng Quận vương gia uống rượu.”
Hóa ra là có việc, ta còn tưởng hắn có ý kiến với ta.
Tín An Quận vương nhìn Tạ Bách Đình, càng nhìn càng cảm thấy mình không nhìn lầm, nhìn thế nào cũng giống như là đang nhìn hắn không vừa mắt.
Tín An Quận vương nhìn Tô Đường: “Ngươi có thời gian không?”
"Ta có.” Tô Đường trả lời.
“Đi, đi uống rượu.”
Tô Đường vừa định đi, Tạ Bách Đình liền khoác vai nàng kéo lại, nhìn Tín An Quận vương nói: “Huynh ấy cũng không rảnh.”
Tín An Quận vương nhíu mày, Bách Đình huynh chắc chắn là ăn nhầm thuốc rồi, hắn ba bước ngoảnh lại một lần rời đi.
Tô Đường nhìn Tín An Quận vương, Tạ Bách Đình mặt mày đen sì đứng chắn trước mặt nàng, che khuất tầm nhìn của Tô Đường, Tô Đường đi sang trái sang phải, đều không nhìn thấy người, tức giận đến mức nàng trừng mắt: “Huynh làm gì vậy?!”
Còn dám hỏi ta, Tạ Bách Đình chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên: “Hắn đã thành thân rồi, nàng đừng có ý đồ với hắn!”
Trần Thanh liếc nhìn Tạ Bách Đình một cái.
Tô Đường cảm thán: “Lại thêm một người kết hôn sớm...”
Vị đại thiếu gia suýt chút nữa chết yểu nhất thời chưa phản ứng lại, mặt mày đen sì nói: “Nàng hình dung cái gì vậy?”
Tô Đường nhún vai: “Cho dù đã thành thân, vẫn có thể cùng nhau ăn cơm mà, ta đói rồi.”
Sáng nay ăn không nhiều, đã đến giờ ngọ rồi, bình thường buổi sáng cũng ăn hai miếng điểm tâm, hôm nay ở Tín Vương phủ bận rộn nửa ngày, chỉ uống một chén trà, bụng đã sớm đói meo.
Biết Tô Đường đói rồi, Tạ Bách Đình nói: “Về phủ ăn.”
"Ta muốn ăn ở ngoài phố.” Tô Đường thái độ cũng rất kiên quyết.
Nàng có thể không đi ăn ké cơm của huynh đệ hắn, nhưng nàng khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, sao có thể không nếm thử mỹ vị của kinh thành?
Tiểu thư khuê các không thể đến những nơi long trời lở đất như quán rượu, càng phải trân trọng cơ hội mặc nam trang.
Tạ Bách Đình không còn cách nào với Tô Đường, trước mặt mọi người cũng không thể đánh ngất người ta rồi mang đi, chỉ có thể chiều theo nàng: “Nàng muốn ăn gì?”
"Xem trước đã.” Tô Đường nói.
Trên đường có rất nhiều món ngon, gần như đi vài bước là có đồ ăn, đúng lúc là giờ ăn trưa, mùi thức ăn của các quán rượu bay ra thơm phức, khiến người ta thèm ăn.
Túy Tiên Lâu là quán rượu lớn nhất kinh thành, ngoài Túy Tiên Lâu, còn có mười tám quán rượu nổi tiếng khác, trong đó có một quán ở gần đây, Tạ Bách Đình định thỏa mãn nguyện vọng nếm thử mỹ vị kinh thành của Tô Đường, kết quả còn chưa đi đến, Tô Đường đã bị một quán mì vằn thắn ven đường thu hút.
"Ăn mì đi.” Tô Đường nói.
Tạ Bách Đình bất lực: “Không phải nàng muốn ăn mỹ vị sao?”
Nàng đúng là nghĩ như vậy, nhưng mì vằn thắn cũng là một trong những món nàng thích, nàng đã nhiều ngày không ăn mì rồi, ngửi thấy mùi liền không nhấc chân lên được.
Để đường đường là Đại thiếu gia Tĩnh Nam Vương phủ ăn quán ven đường, có chút khó xử cho hắn, nhưng nàng đeo mặt nạ, không ai nhận ra, Tô Đường phất tay với Tạ Bách Đình nói: “Huynh đến Túy Tiên Lâu đi, ta ăn bát mì, dạo quanh đây một chút, sau đó sẽ về phủ.”
Lời còn chưa dứt, Tạ Bách Đình đã ngồi xuống đối diện nàng.
Túy Tiên Lâu ở ngay gần đó, một gian phòng trên tầng hai, có một nam tử tuấn tú đang đứng, rảnh rỗi không có việc gì, vừa phe phẩy quạt vừa nhìn người qua lại trên đường.
Vô tình liếc nhìn quán ven đường, nam tử sững sờ, có phải hắn nhìn nhầm không?
Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
Tạ Bách Đình vẫn ngồi đó.