Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường, nói: “Lần này người yêu cầu nàng chữa bệnh cho Vân tam lão gia không thể tính là ta, ít nhất là không thể hoàn toàn tính là ta.”
Lần trước Tô Đường căn bản là không có trực tiếp đồng ý, lần này càng là vì Tô Hồng Sơn ép hắn, Tô Đường mới bất đắc dĩ ra tay.
Tô Đường trừng mắt nhìn hắn: “Huynh muốn qua cầu rút ván?!”
Tạ Bách Đình cười nói: “Nàng không muốn biết ở lương đình, nhạc phụ đại nhân và ta đã nói chuyện gì sao?”
Chuyện này Tô Đường rất tò mò, chỉ là lúc đó đang sắc thuốc, không rảnh để ý, lúc này Tạ Bách Đình nhắc đến, trí tò mò của Tô Đường đã bị khơi dậy thành công: “Nói chuyện gì?”
Tạ Bách Đình dựa vào xe ngựa, ánh mắt dừng trên mặt Tô Đường, nói: “Nhạc phụ đại nhân sợ nàng thật sự đi theo vị Giả đại phu kia học y, bảo ta ngăn cản một chút.”
Tô Đường: “...”
Tạ Bách Đình khoanh tay trước ngực: “Mười vạn lượng có thể cho nàng, nhưng nàng phải nói cho ta biết y thuật của nàng học từ đâu.”
Tô Đường đảo mắt, nàng học y thuật từ đâu mà quan trọng vậy chứ: “Ta thiên phú dị bẩm không được sao?"
Thiên phú dị bẩm?
Nhìn vào tuổi tác và y thuật cao siêu này của nàng, thiên phú dị bẩm cũng khó mà hình dung được.
Nhưng ái nữ trong miệng nhạc phụ đại nhân và Tô Đường mà hắn quen biết cách nhau cả mười vạn tám nghìn dặm, hai người không có chút nào giống nhau, nếu không phải đang ở Tín Vương phủ, hắn đều phải hoài nghi người đối diện có phải phụ thân ruột của vợ hắn hay không.
Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường: “Nàng không phải Tô Đường thật.”
Nàng không phải Tô Đường thật, nhưng nàng đích thực là Tô Đường.
Nàng không chỉ có thân thể của người ta, còn có ký ức trước kia của người ta, đừng nói người chất vấn nàng là Tạ Bách Đình, cho dù là Hứa thị và Tô Hồng Sơn, Tô Đường cũng có tám chín phần nắm chắc qua mặt được.
Tô Đường cong môi cười, gõ xe ngựa nói: “Dừng xe.”
Trần Thanh dừng lại.
Tô Đường chui ra ngoài, Tạ Bách Đình nói: “Nàng xuống xe làm gì?”
Lông mi dài của Tô Đường chớp chớp, ý cười từ đáy mắt tràn ra: “Ta tốn bao nhiêu tâm tư mới trà trộn vào Tĩnh Nam Vương phủ, dễ dàng bị ngươi vạch trần như vậy, ta còn theo ngươi về làm gì? Bị ngươi đưa đi gặp quan hay là chuẩn bị tư thiết hình lao nhốt ta lại?”
Tạ Bách Đình: “...”
Hắn đưa tay muốn túm Tô Đường, Tô Đường đã nhảy xuống khỏi càng xe.
Thế mà lại hoài nghi thân phận của nàng ——
Lão nương không hầu hạ nữa!
Tô Đường nhấc chân bỏ đi, đi được vài bước vẫn còn tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Tạ Bách Đình một cái, trừng đến mức Tạ Bách Đình toàn thân bất lực, nữ nhân này tính tình nói đến là đến, thật sự là không có cách nào trị nàng.
Tô Đường vừa đi vừa quay đầu lại, không chú ý có người đi tới, đối phương đang bận chào hỏi Tạ Bách Đình, cũng không chú ý đến nàng, sau đó trực tiếp đụng phải.
Tô Đường bị đụng lùi về sau hai bước, ngay lúc nàng sắp không đứng vững, eo bị người đỡ lấy, Tạ Bách Đình kịp thời đi tới đỡ nàng, giọng nói lo lắng:
“Đi đường cũng không nhìn đường, có đụng đau không?”
Tô Đường đau đến mức xoa vai, vẫn lắc đầu: “Không sao.”
"Không sao là tốt rồi.” Tạ Bách Đình yên tâm nói.
Nam tử bị đụng ngơ ngác nhìn Tạ Bách Đình: “Sao ngươi không hỏi ta có đụng đau không?”
Tạ Bách Đình liếc hắn một cái: “Ngươi đụng đau à?”
"Ừ, đau chết đi được.” Nam tử ôm vai kêu đau.
“...”
"Đáng đời.” Tạ Bách Đình nói.
“...”
Vẻ mặt đau đớn giả vờ trên mặt nam tử cứng đờ, nhìn về phía Tô Đường, chỉ vào Tạ Bách Đình hỏi: “Ngươi quen hắn mấy ngày rồi?”
Tại sao lại hỏi nàng như vậy, Tô Đường đụng phải người ta nên thấy ngại, liền thành thật trả lời: “Tám chín ngày rồi.”
Mắt nam tử trợn tròn: “Mới tám chín ngày?!”
Nam tử tức giận nhìn Tạ Bách Đình: “Ngươi quá đáng lắm rồi, ta quen ngươi mười mấy năm rồi, tình cảm huynh đệ giữa chúng ta còn không bằng một người mới quen tám chín ngày?!”
Tạ Bách Đình không để ý đến sự tức giận của hắn, hỏi: “Về kinh lúc nào?”
Nam tử không muốn để ý đến Tạ Bách Đình, nhưng vẫn trả lời: “Chiều tối hôm qua.”
Nói xong, nam tử nhíu mày nói: “Mấy người chúng ta rời kinh đi tìm Vân Dực, ngươi vậy mà không đợi chúng ta trở về đã thành thân, chúng ta ngay cả rượu mừng cũng không được uống một ly.”
“Còn nữa, mọi người đều nói ngươi thay lòng đổi dạ, ta còn không tin.”
“Bây giờ, ta tin rồi!”
Huynh đệ mười mấy năm không bằng một người mới quen biết tám chín ngày, vị hôn thê mười mấy năm không bằng tân hôn thê tử chẳng phải rất bình thường sao.
Trước kia thật sự là nhìn lầm rồi, không nhìn ra hắn Tạ Bách Đình lại là người như vậy!