Tạ Bách Đình chưa từng thấy ai khiến Nam Khang Quận chúa chịu thiệt đến mức này, hắn thậm chí còn nghi ngờ gặp phải Tô Đường, Nam Khang Quận chúa có phải uống nước cũng bị nghẹn không.
Ừm, uống nước bị nghẹn thì không đến mức, nhưng đang tức giận, người ta uống nước dễ bị sặc.
Nghe nha hoàn bẩm báo Hứa thị đưa hai vạn lượng cho Tô Đường, còn tước quyền quản lý chi tiêu của Vân Tam phu nhân, mặt Nam Khang Quận chúa xanh mét.
Cầm chén trà lên uống một hơi, sau đó tự mình làm sặc mình.
Nàng ta liền đoán ra là do Vân tam phu nhân giở trò quỷ!
Bên này Nam Khang Quận chúa nghi ngờ là Vân tam phu nhân giở trò quỷ, thì bên kia Vân tam phu nhân càng tức đến mức muốn thổ huyết, chuyện bà ta chưa từng làm, lại có miệng mà không thể nói, Nam Khang Quận chúa không chiếm được tước vị Tín Vương phủ, ngay cả hai vạn lượng cỏn con cũng không buông tha, dù sao cũng là Quận chúa của Triệu Vương phủ, lại còn quản lý việc nội vụ của Tĩnh Nam Vương phủ, vậy mà tham lam đến mức độ này.
May mà con gái bà ta chưa gả đi, nếu không chẳng phải bị người như vậy ăn đến mức xương cốt cũng không còn sao.
Nha hoàn bưng cơm tối lên, Tô Đường và Tạ Bách Đình ngồi đối diện nhau, Tô Đường hỏi: “Tam thẩm tìm ta góp vốn vào cửa hàng tơ lụa gì đó, mẫu phi nói đáng tin cậy, thật sự đáng tin cậy sao?”
Tạ Bách Đình liếc nhìn Tô Đường một cái, cười nói: “Đáng tin cậy hay không ta không biết, nhưng ta biết, không ai có thể chiếm hời của nàng.”
Tô Đường: “...”
"Ta cảm ơn ngươi đã đề cao ta như vậy.” Tô Đường nhe răng.
Tạ Bách Đình gắp cho Tô Đường một đũa rau xanh, nói: “Tam thẩm là người thế nào, ta nhìn không thấu, không có việc gì thì cố gắng đừng giao thiệp với bà ta.”
Trong đầu Tô Đường hiện lên hình ảnh Tam phu nhân, tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng không đến mức ngay cả Tạ Bách Đình cũng không nhìn thấu, nàng nói: “Bà ta rõ ràng là cùng phe với Nam Khang Quận chúa mà.”
Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy mà xếp Tam phu nhân vào phe Nam Khang Quận chúa, thì sẽ không khiến Tạ Bách Đình nói là không nhìn thấu.
Quả nhiên, Tạ Bách Đình lại nói: “Bà ta còn là biểu tỷ của mẫu thân.”
Tô Đường: “...”
Thật sao?
Mối quan hệ này khiến Tô Đường kinh ngạc.
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được Vương phi và Tam phu nhân có quan hệ họ hàng, thậm chí còn không giống trục lí (tỷ muội dâu).
Xem ra nàng vẫn chưa hiểu rõ về Tĩnh Nam Vương phủ.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe Tạ Bách Đình tiếp tục nói: “Tam thẩm thường khi người nghĩ bà ta sẽ đứng về phía Nam Khang Quận chúa, bà ta lại đứng về phía mẫu thân, khi người nghĩ bà ta sẽ đứng về phía mẫu thân, bà ta lại đứng về phía Nam Khang Quận chúa.”
“Khéo léo, được cả hai bên, cả mẫu thân và Nam Khang Quận chúa đều rất tin tưởng bà ta.”
Nếu không phải Tạ Bách Đình nói, Tô Đường tuyệt đối không nhìn ra Tam phu nhân lợi hại như vậy, lấy được sự tin tưởng của Vương phi không khó, Vương phi tính tình ôn hòa, nhìn là dễ tin người, nhưng Nam Khang Quận chúa khó gần, người như vậy thường đa nghi, muốn vừa có được sự tin tưởng của Vương phi, vừa khiến Nam Khang Quận chúa tin tưởng thì quá khó.
Người như vậy vẫn nên tránh xa thì hơn.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tô Đường liền dẫn Bán Hạ đến Tùng Hạc Đường thỉnh an.
Từ xa, đã thấy Tạ Nhu đi tới, bước chân lúc nặng lúc nhẹ, nhìn là biết đang tức giận, ánh mắt chạm nhau, hàn quang trong mắt Tạ Nhu dù cách xa cũng gần như muốn lật đổ Tô Đường.
Nàng ta chỉ muốn lấy lại số tiền bồi thường cho Tâm Ngọc Hiên, kết quả chẳng những không lấy lại được chút nào, còn giúp người ta đòi được hai vạn lượng, cộng thêm quyền quản lý Tín Vương phủ!
Móng tay Tạ Nhu bấm vào da thịt cũng không cảm thấy đau, để tránh tức chết, nàng ta nhanh chóng bước vào Tùng Hạc Đường.