Nam Khang Quận chúa đang cầm chén trà, nghe vậy, nhướng mày, dùng nắp chén khuấy trà nói:
“Đại chưởng quầy khi nào thì có giác ngộ này vậy?”
Lần trước muốn bà ta bồi thường cho Tâm Ngọc Hiên mười lăm nghìn lượng tiền tổn thất, bà ta chỉ đồng ý đưa mười nghìn lượng, còn tức giận bỏ đi, hôm nay con gái bà ta đến Tâm Ngọc Hiên mua sắm, lại còn cố ý đưa mười nghìn lượng đến cho bà ta, Tâm Ngọc Hiên rốt cuộc muốn làm gì?
Đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên vừa nghe lời của Nam Khang Quận chúa, liền biết bà ta hiểu lầm, nói:
“Ta biết Tĩnh Nam Vương nắm giữ trọng binh, ở triều đình nói một là một, hai là hai, nhưng Tâm Ngọc Hiên chúng ta cũng không phải dễ bị bắt nạt, chuyện lần trước, Tâm Ngọc Hiên chúng ta nhận thua vẫn chưa đủ, Quận chúa còn để Đại cô nương cầm một tờ ngân phiếu giả mười nghìn lượng đến Tâm Ngọc Hiên chúng ta mua trang sức, thật quá đáng.”
Nói đến cuối cùng, sắc mặt đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên lạnh lùng, giọng nói càng giống như bọc lấy hàn khí.
Sắc mặt Nam Khang Quận chúa thay đổi.
Tạ Nhu buột miệng nói: “Ngân phiếu giả gì chứ? Kẻ quá đáng là Tâm Ngọc Hiên các người!”
Tuy đã đoán được hai mẹ con Nam Khang Quận chúa sẽ chối bay chối biến, nhưng thật sự nghe được, đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên vẫn không nhịn được tức giận:
“Cho dù Tĩnh Nam Vương là nhất nhân chi hạ vạn nhân chi thượng (dưới một người trên vạn người), thật sự bức người ta đến đường cùng, Quận chúa người cũng sẽ không được lợi lộc gì đâu!”
Tạ Nhu còn muốn tranh luận, bị Nam Khang Quận chúa cắt ngang, nói: “Ta tin đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên sẽ không vì một vạn lượng cỏn con mà vu oan giá họa cho con.”
Lời này còn coi như có lý, đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên nén giận xuống ba phần.
Nam Khang Quận chúa trước mặt đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên hỏi Tạ Nhu về quá trình lấy ngân phiếu, đây là coi đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên như người nhà, Tạ Nhu cũng không giấu giếm, nói rõ ràng từng chuyện một.
Đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên lúc này mới tin rằng Tạ Nhu và Nam Khang Quận chúa không phải cố ý gài bẫy Tâm Ngọc Hiên, nói:
“Đây là chuyện nhà của Tĩnh Nam Vương phủ, ta là người ngoài không tiện xen vào, nếu Quận chúa không phải cố ý, những trang sức đó, ta phải mang về hết.”
Tạ Nhu sốt ruột: “Mẫu thân, nhiều tiểu thư khuê các nhìn thấy con chọn trang sức, nếu bây giờ trả lại hết, con mất mặt lắm.”
Nàng ta sẽ bị người ta cười chết!
Nam Khang Quận chúa đương nhiên biết chuyện này mất mặt đến mức nào, nhưng bà ta đã bồi thường cho Tâm Ngọc Hiên mười nghìn lượng, lại mua trang sức mười nghìn lượng, cho dù là bà ta cũng không chịu nổi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Tạ Nhu, sắp lắc tay bà ta đến trật khớp, Nam Khang Quận chúa liền mềm lòng, bảo nha hoàn đi lấy mười nghìn lượng đến.
Xác nhận ngân phiếu không có vấn đề, đại chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên liền cáo từ.
Ông ta vừa đi, mặt Nam Khang Quận chúa liền sầm xuống, bà ta nhìn Tạ Nhu: “Con bảo nha hoàn lấy ngân phiếu giả đổi ngân phiếu thật, sao đổi lại vẫn là giả?”
Tạ Nhu còn muốn biết tại sao hơn cả Nam Khang Quận chúa: “Con không biết.”
Nam Khang Quận chúa đau đầu, bà ta nghĩ đến Vân Nhị cô nương, bà ta và Triệu Vương phủ mơ ước tước vị của Tín Vương phủ, còn lấy hôn sự của Vân Nhị cô nương ép Vân Tam phu nhân nghe lời, người ta chưa chắc không ghi thù, nha hoàn của Vân Nhị cô nương là người lấy trộm ngân phiếu, Vân Nhị cô nương có nỡ đưa ngân phiếu thật cho con gái bà ta sao? Có khi người ta nuốt lời.
Vừa nghĩ đến việc con gái mình bị người ta đùa giỡn, mặt Nam Khang Quận chúa liền âm trầm, nhưng ngân phiếu thật có thể vẫn chưa được đưa ra khỏi phủ, Nam Khang Quận chúa lập tức phái người đến Tĩnh Mặc Hiên tìm Xuân Đào.