Hạ Quý phi nhìn bát chè hạt sen trên bàn nhỏ, lau khóe miệng nói: “Tĩnh Nam Vương Thế tử phi có từng đi phát cháo cứu tế không?”
Cung nhân lắc đầu: “Sau khi Thế tử phu nhân Thừa Ân bá phủ phát cháo, không ít tiểu thư khuê các trong kinh thành cùng noi theo, nhưng phần lớn chỉ phát một hai ngày, chỉ có Thế tử phu nhân Thừa Ân bá phủ ngày nào cũng phát, Tĩnh Nam Vương Thế tử phi đừng nói phát cháo, nàng thậm chí còn chưa từng đến cổng thành.”
Sắc mặt Hạ Quý phi lại lạnh thêm vài phần, bà ta luôn yêu thương Vân Gia, nếu không phải vì Tĩnh Nam Vương Thế tử phi, Vân Gia đã chiếm được lòng tin của Tín lão Vương gia và Tín lão Vương phi rồi, sao bà ta nỡ để Vân Gia ngày ngày đến cổng thành phát cháo, đến mức bị say nắng phải khiêng về Thừa Ân bá phủ.
Tĩnh Nam Vương Thế tử phi thì hay rồi, Hoàng thượng thương nàng như vậy, nghe nói nàng suýt chút nữa bị bỏng ở Ngự hoa viên, còn phái Nguyên công công đến hỏi han, Hoàng thượng lo lắng nhất là vấn đề nạn dân, nàng lại không chịu làm bộ làm tịch.
Cũng đúng, Tĩnh Nam Vương Thế tử phi là người ngay cả Thái hậu cũng dám đắc tội, có Tín Vương phủ và Tĩnh Nam Vương phủ chống lưng cho nàng, sao cần phải giả vờ giả vịt.
Nghĩ đến dáng vẻ Vân Gia khóc lóc uất ức trước mặt bà ta, đáy mắt Hạ Quý phi lóe lên tia lạnh lẽo, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng Hạ Quý phi nhếch lên nụ cười.
Trong phòng, Tô Đường vẫn đang bận rộn vẽ bản vẽ, Tạ Bách Đình đi vào, Tô Đường nhìn hắn: “Hôm nay sao chàng về sớm vậy, chỗ ở tạm thời cho nạn dân đã xây xong rồi sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT