Chương 2: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (2)
Ngay sau đó, Văn Nhân Minh liền nhận ra Anh Vân Bình không hề để ý tới Tiêu Liệt đang ngã trên mặt đất, mà trực tiếp đi về phía phòng của cậu.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng sau liền nhẹ nhàng mở ra, Anh Chiêu cũng không đứng chờ đối phương trả lời, cậu cũng chẳng muốn chờ đợi, chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy người mà cậu ngày đêm thương nhớ kia.
Cậu biết rõ, mình thật ra không cần phải vội đến thế, có lẽ nên chờ đợi một khung cảnh và thời điểm thích hợp hơn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người ấy vì không muốn làm tổn thương cậu mà lại chủ động xé rách thần hồn, khiến lòng Anh Chiêu không sao giữ được bình tĩnh.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng gặp lại người ấy!
Thế nhưng, đến khi thật sự được nhìn thấy Văn Nhân Minh, cả người Anh Chiêu lại ngẩn ra tại chỗ. Cậu không thể nhúc nhích, cũng chẳng thốt nên lời, chỉ cảm thấy tim mình bị bóp chặt không thể thở nổi.
Chu Tước từng là tồn tại cao cao tại thượng, luôn được mọi người ngước nhìn. Vậy mà lúc này, khi đối diện với đôi mắt không còn thần sắc kia, cùng với khuôn mặt tuy được che bởi một nửa mặt nạ da màu đen nhưng vẫn không thể giấu được vết sẹo bỏng bên má, Anh Chiêu chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Cậu cứ thế ngơ ngẩn nhìn Văn Nhân Minh đang ngồi ngay ngắn trên giường, tựa như Chu Tước khi xưa đã vô số lần đứng bên ngoài kết giới Thiên giới hoa viên, lặng lẽ nhìn về phía cậu vậy.
Nửa khuôn mặt không bị thương của Văn Nhân Minh vẫn giữ được bảy phần dáng dấp của Chu Tước khi xưa, hiển nhiên tuấn tú không gì sánh được, như thiên thần được khắc từ ngọc thạch. Chỉ là đường nét có phần ôn nhu hơn, không sắc bén như Chu Tước, nhưng vẫn khiến Anh Chiêu cảm thấy thân thiết và đầy nhung nhớ.
Cố nén ý lệ nơi khóe mắt, Anh Chiêu nở một nụ cười với Văn Nhân Minh, bước nhanh về phía Hắn. Khi đến gần, cậu mới đứng lại.
Cậu run rẩy vươn tay, khẽ vẽ trong không trung khuôn mặt của Hắn. Sau đó, cậu cúi đầu, ấn một nụ hôn lên môi Văn Nhân Minh.
Nụ hôn này chỉ chạm rồi rời đi, thế nhưng lại khiến cả hai người ngây người tại chỗ. Văn Nhân Minh không ngờ cậu vừa bước vào phòng đã chẳng nói lời nào, trực tiếp bước đến hôn mình.
Chỉ là, dù nụ hôn ngắn ngủi, nhưng cảm giác lại quá đỗi đẹp đẽ, khiến tim Hắn khẽ run lên, không kìm được muốn níu giữ khoảnh khắc đó, thậm chí muốn nhiều hơn nữa.
Còn Anh Chiêu thì sửng sốt là bởi vì đó là nụ hôn đầu tiên trong đời cậu. Dù đã quen biết Chu Tước vạn năm, hai người lại chưa từng thật sự bên nhau. Mãi cho đến ngàn năm trước, khi Chu Tước thổ lộ, cậu mới bắt đầu né tránh Hắn.
Bấy lâu nay, Anh Chiêu vẫn không hiểu tình yêu là gì. Cậu chỉ biết Chu Tước là bằng hữu tốt nhất của cậu, là một trong bốn thánh linh cao cao tại thượng. Còn bản thân chỉ là một tiểu thần giữ gìn hoa viên của Thiên Đế, sao có thể xứng đôi cùng Hắn.
Cậu tự ti, né tránh, không muốn thay đổi mối quan hệ với Chu Tước. Cậu luôn lẩn trốn trong kết giới của Thiên Đế hoa viên, cũng vì vậy mà chẳng hề nhận ra sự bất thường của Chu Tước.
Cho đến một ngày, Cú Mang và Bạch Thụy tìm đến cậu, mới cho cậu biết Chu Tước đã trải qua thiên nhân ngũ suy.
Thiên nhân ngũ suy là kiếp nạn cuối cùng mà từ xưa đến nay, dù là thần, ma hay Phật cũng không thể tránh. Một khi rơi vào hoàn cảnh đó, tâm thần và căn cơ sẽ dao động, mọi ham muốn và khát cầu đều bị phóng đại. Nhiều thần Phật vì vậy mà sa vào ma đạo.
Tuy nhiên, vượt qua thiên nhân ngũ suy không phải là không có hy vọng trọng sinh. Chỉ là vì Chu Tước mang nặng chấp niệm với cậu nên không thể vượt qua kiếp nạn ấy.
Chu Tước cảm nhận được chấp niệm trong lòng sắp hóa thành ác niệm, sợ sẽ làm tổn thương Anh Chiêu khi lý trí không còn, nên đã lựa chọn tự tay xé rách thần hồn của mình.
Nghĩ đến đây, Anh Chiêu khép mắt lại, hít sâu một hơi. So với những gì Chu Tước phải chịu đựng, thì nỗi khổ của việc xuyên đến thế giới này với cậu chẳng đáng gì cả.
May mắn thay, Cú Mang từng luyện ra Linh Khí có thể ôn dưỡng thần hồn, tạm thời giữ được thần hồn tan vỡ của Chu Tước.
Nhưng vì Chu Tước từng một lòng cầu chết, mảnh hồn không thể tụ hợp lại. Dù đã tồn tại trong Linh Khí suốt vạn năm, Hắn vẫn rất khó có thể sống lại.
Chính vì vậy, bọn họ mới đến tìm cậu. Bởi vì muốn tháo chuông thì phải người buộc chuông cởi, người có thể khơi dậy khát vọng sống của Chu Tước hiện giờ chỉ còn lại mình cậu mà thôi.
Mà Anh Chiêu, làm sao có thể không muốn vì Chu Tước vượt lửa băng sông. Chỉ là cậu vẫn lo lắng, lo rằng tình cảm của mình dành cho Chu Tước vốn không phải là tình yêu. Cậu sợ, nếu thật sự cứu Hắn sống lại, nhưng sau đó lại làm Hắn tổn thương lần nữa.
Cho đến khi gần phải chia tay, Bạch Thụy dùng ánh mắt như nhìn thấu lòng người, nghiêm túc nói với cậu:
“Tiểu Chiêu, nếu ngươi còn chưa xác định được lòng mình thì cứ thử hôn Hắn đi. Nếu ngươi cảm nhận được rung động, thỏa mãn và hạnh phúc, vậy thì ngươi đã yêu Hắn rồi. Ta biết ngươi nghĩ mình không hiểu, từng ta cũng không hiểu. Cho đến khi gặp được Cú Mang, ta mới hiểu cái gì là không thể thay thế, cái gì là cam tâm tình nguyện. Nếu ngươi không yêu Chu Tước, thì đừng cứu Hắn chỉ vì áy náy. Hắn có thể vì ngươi mà xé rách thần hồn, thì cũng không chịu nổi việc không thể có được ngươi. So với việc để Hắn sống mà chịu khổ ở thế gian này, chi bằng để Hắn như bây giờ còn hơn.”
Bạch Thụy nói rất dứt khoát, nhưng Anh Chiêu cũng hiểu rõ ý tốt của Hắn. Và cậu cũng làm đúng như lời Bạch Thụy dặn, trong đời này lần đầu tiên hôn một người.
Mà nụ hôn ấy khiến cậu không ngừng cảm nhận được sự rung động, hạnh phúc, còn có niềm vui mừng tựa như mất đi rồi lại tìm thấy. Thì ra hôn môi là như thế này sao? Mềm mại, dễ chịu, lại mang theo cảm giác khiến người ta muốn tiếp tục mãi không thôi.
Hóa ra, cậu đã yêu Chu Tước từ lâu rồi, chỉ là cậu quá ngốc nghếch mà kháng cự lại tình cảm đó. May mắn thay, mọi thứ vẫn chưa muộn!
Anh Chiêu vô thức vuốt môi mình, rồi khi nhận thức trở lại, liền nhìn về phía Văn Nhân Minh, trong khoảnh khắc ấy mặt cậu đỏ đến tận mang tai. Cậu chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình như sắp bốc khói.
‘ Rõ ràng quen nhau đã vạn năm, vậy mà giờ lại thẹn thùng làm cái gì chứ! ’
Anh Chiêu vừa dùng tay quạt gió lên mặt, vừa âm thầm mắng mình trong lòng.
Ngay sau đó lại nhớ đến, tuy trong lòng cậu thì đã quen biết đối phương cả vạn năm, nhưng ở tiểu thế giới này, linh hồn mảnh nhỏ của Hắn không có ký ức.
Thế chẳng phải trong mắt Văn Nhân Minh, cậu trở thành kẻ lần đầu gặp mặt liền cưỡng hôn đối phương, thật quá vô lễ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Anh Chiêu liền trắng bệch trong chớp mắt. Cậu quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Minh, thấy Hắn vẫn quay mặt về phía mình, biểu cảm dường như không có gì bất thường, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lập tức vươn tay về phía Văn Nhân Minh, nhếch môi, gắng gượng cười chào:
“Chào!”
Ngay sau đó, Anh Chiêu lại muốn khóc vì độ ngốc của mình. Chào cái con khỉ gì chứ! Lại còn vẫy tay với người mù nữa!
Cậu rút nửa tay về, hung hăng đập vào trán mình. Anh Chiêu cảm thấy sống từng ấy năm rồi, chưa từng xấu hổ như hôm nay.
Cậu khẽ ho một tiếng, chỉnh lại vạt áo, dù đối phương không nhìn thấy cũng phải cố gắng vãn hồi một chút hình tượng cho bản thân.
Anh Chiêu hít sâu một hơi, ép mình trấn định lại, quay mặt về phía Văn Nhân Minh, nghiêm túc nói:
“Văn Nhân tông chủ, lần đầu gặp mặt. Tại hạ Anh Vân Bình, là... tương lai phu nhân của ngài!”
Nói đến hai chữ “phu nhân” suýt nữa cậu cắn trúng lưỡi, nhưng dựa theo ước định từ trước giữa Anh gia và Văn Nhân gia, đúng là Anh Vân Bình phải gả cho Văn Nhân Minh.
Văn Nhân Minh cúi đầu, che đi nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng. Khi ngẩng đầu lại, gương mặt Hắn vẫn dịu dàng như cũ, gật đầu với Anh Chiêu, nói:
“Ta biết rồi, Vân Bình. Ngươi đến tìm ta có việc gì sao?”
Nghe Văn Nhân Minh hỏi vậy, Anh Chiêu ngẩn người, lắc đầu, rồi lại chợt nghĩ Hắn không nhìn thấy, liền vội vàng đáp:
“Không có gì, chỉ là muốn đến xem ngươi. Giờ xem rồi, ta đi trước.”
Nói xong, liền như chạy trốn trở về phòng mình. Anh Chiêu đi quá vội, nên không thấy được khi cậu vừa rời đi, khóe môi Văn Nhân Minh chậm rãi cong lên thành một nụ cười thật rộng.
Hắn quay về hướng Anh Chiêu vừa rời đi, cất giọng khàn khàn tự lẩm bẩm:
“Ta tương lai ‘phu nhân’ sao? Thật đúng là, khiến người mong chờ a!”
Bên này, Anh Chiêu về tới phòng mình, “bùm” một tiếng đóng chặt cửa lại. Cậu tựa vào cánh cửa, đè nén trái tim đang hoảng loạn, trên mặt bất giác hiện lên một tầng đỏ ửng.
Sau đó nhìn vào trong phòng, thấy Tiêu Liệt vẫn còn nằm lăn trên mặt đất, vẻ mặt đầy chán ghét. Cậu lập tức sai hạ nhân tới, bảo họ đưa Tiêu Liệt trở về phòng.
Chờ trong phòng chỉ còn lại một mình, Anh Chiêu mới ngồi xuống ghế thở dốc, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để thích ứng với thân thể vừa được thần hồn ngưng tụ hoàn chỉnh của thế giới này.
“Ký chủ, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Bạch trong thức hải truyền tin đến, giọng đầy lo lắng.
Anh Chiêu lắc đầu, khẽ mỉm cười với Tiểu Bạch. Tuy là hệ thống, nhưng Tiểu Bạch lại do chính Bạch Thụy dùng thần lực của mình cô đọng mà thành. Hệ thống này có hình dạng một con bạch xà sạch sẽ, đã mở ra linh trí, còn có thể trợ giúp cậu càng thêm hiệu quả.
Hơn nữa, để giúp Anh Chiêu sớm thích nghi với thế giới nhỏ này, Tiểu Bạch cố ý an bài cho cậu xuyên đến thế giới đầu tiên tương đối gần gũi với thế giới tu chân hiện tại của bọn họ. Sau đó mới dựa theo cấp độ khó mà sắp xếp các thế giới tiếp theo, như vậy cũng đã rất chu đáo rồi.
Nghĩ đến đây, Anh Chiêu càng thêm cảm kích Bạch Thụy và Cú Mang, liền nói với Tiểu Bạch:
“Yên tâm đi, ta đã hoàn toàn thích ứng với thân thể của thế giới này rồi. Tiểu Bạch, giờ có thể truyền cốt truyện cho ta.”
Nghe cậu nói vậy, bạch xà lập tức dựng thẳng thân thể, tròng mắt xám nhạt chợt chuyển thành màu đỏ. Sau đó, một đoạn cốt truyện dài lập tức truyền vào trong đầu Anh Chiêu.