Chương 14: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (14)

Toàn bộ người của Thanh Lưu Tông đều chết sạch, nhưng Anh Chiêu chỉ cảm thấy bọn họ chết là đáng. Nếu như cậu không bất lực chỉ có thể đứng nhìn, cậu hận không thể tự tay chặt đầu đám người đó.

Khó trách, khó trách khi ở Phiếu Miểu Các, Văn Nhân Minh vẫn luôn đơn độc một mình, còn nói là để người Thanh Lưu Tông ở lại dưới chân núi.

Anh Chiêu trước kia vẫn luôn thấy kỳ lạ, vì sao bên cạnh Văn Nhân Minh ngay cả một người hầu hạ cũng không có? Thì ra, Thanh Lưu Tông sớm đã chỉ còn lại một mình Văn Nhân Minh mà thôi.

Mà hôn ước với nguyên chủ lại được lập ra từ trước khi Văn Nhân Minh chào đời, phụ mẫu Anh Vân Bình mất sớm, mấy năm nay cũng chưa từng lui tới Thanh Lưu Tông.

Thanh Lưu Tông tuy mấy chục năm qua có chút danh tiếng, nhưng vẫn luôn sống ẩn thế, cũng khó trách bên ngoài không ai phát hiện ra sự thay đổi của Thanh Lưu Tông.

Thật ra so với đám người Thanh Lưu Tông, những gì Văn Nhân Minh làm cũng chưa chắc đã là tàn nhẫn. Nghĩ đến từ nhỏ đến lớn Hắn phải chịu đủ loại khổ sở, ngày ngày bị tra tấn cùng khinh miệt, đó là thứ người bình thường khó lòng chịu đựng.

Thế nhưng dù vậy, ngay từ đầu Hắn chỉ tấn công những kẻ từng khinh thường mình, vẫn còn giữ lại một chút hy vọng trong lòng.

Hắn vẫn hy vọng, mong rằng Văn Nhân Lan có thể dành cho Hắn dù chỉ một chút tình cảm phụ tử. Chính vì vậy, Hắn mới cam tâm không hề phản kháng, để mặc người ta dẫn đến hình thất, chịu đủ mọi tra tấn và đày đọa, chỉ để Văn Nhân Lan đích thân cho Hắn một lời giải thích cuối cùng.

Nếu khi nhìn thấy Hắn, Văn Nhân Lan có thể quan tâm đến vết thương trên người Hắn một chút thôi, thì Văn Nhân Minh có lẽ đã không tuyệt vọng đến mức như vậy. Cho nên, chính người của Thanh Lưu Tông đã tự tay nuôi dưỡng ra một ma vật như thế.

Điều khiến Anh Chiêu để tâm chính là, những tình tiết này có chút khác biệt so với những gì cậu biết ban đầu. Dù không thể chắc chắn sự thay đổi này có phải do Thiên Đạo cố ý làm khó dễ hay không…

Nhưng chứng kiến cảnh tượng như vậy thực sự nằm ngoài dự liệu của cậu. Đặc biệt là chuyện cậu không ngờ đến nhất, chính là từ đầu đến cuối vốn chẳng hề có cái gì gọi là 《Thanh Nguyên quyết》, công pháp mà Thanh Lưu Tông tu luyện lại là ma đạo 《Diệt Nguyên quyết》.

Cho nên, hiện tại những gì Văn Nhân Minh tu luyện thực chất là pháp môn ma đạo. Nhưng Anh Chiêu cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, tu đạo rốt cuộc là chính hay ma thì đã sao?

Tóm lại Hắn là người trong lòng cậu, bất kể thế nào cậu cũng sẽ không rời xa Hắn.

Đúng lúc này, trong thức hải Anh Chiêu bỗng vang lên giọng nói gấp gáp của Tiểu Bạch:

“Túc chủ, vừa rồi ngài thấy chỉ là ký ức trong tầng ngoài thức hải của Văn Nhân Minh, có thể giúp hiểu rõ một phần căn nguyên tâm ma của Hắn. Nhưng muốn thật sự cứu được Hắn, chúng ta cần tiến sâu vào tầng trong thức hải. Khi đó, ngài có thể chạm tới thần hồn của Văn Nhân Minh, dẫn đường cho Hắn. Tuy nhiên, ngài nhất định phải nhớ kỹ, nơi đó vô cùng nguy hiểm. Nếu không cẩn thận sẽ bị bài xích, nặng hơn có thể bị tổn thương. Điều ta lo nhất là chấp niệm trong lòng Văn Nhân Minh quá mạnh, sẽ khiến ngài vĩnh viễn bị nhốt lại trong thức hải của Hắn!”

Anh Chiêu khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cậu chẳng hề bận tâm tới nguy hiểm. Sau khi chứng kiến tất cả những hình ảnh vừa rồi, điều duy nhất cậu muốn làm chính là mau chóng kéo Văn Nhân Minh ra khỏi ảo cảnh.

Giờ cậu mới biết, thì ra Hắn từng phải chịu đựng biết bao đau đớn như vậy, dấu vết hằn sâu trong tim đen tối ấy e là nhất thời không thể xóa bỏ.

Nhưng Anh Chiêu tin rằng, cậu có cả đời để yêu thương Hắn, để sưởi ấm Hắn. Cậu hận không thể mang hết hạnh phúc trên thế gian này dâng lên trước mặt Văn Nhân Minh.

Tiểu Bạch thấy Anh Chiêu đã sẵn sàng, lập tức bắt đầu tiếp tục truyền năng lượng hệ thống, cố gắng đưa thần hồn Anh Chiêu tiến sâu vào thức hải của Văn Nhân Minh.

Chẳng bao lâu sau, khi Anh Chiêu một lần nữa mở mắt, trước mặt là một vùng tối đen vô tận. Bốn phía trống rỗng, chỉ có một khoảng hư vô đen đặc, ngột ngạt và tuyệt vọng.

Cậu đứng trong bóng tối đó, lặng lẽ bước đi không mục đích. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng nghe thấy vài tiếng tích tích vang lên trong khoảng không im ắng.

Anh Chiêu vội bước về phía âm thanh, và rồi trông thấy một bóng người nhỏ ngồi xổm trong góc tối. Khi lại gần, cậu nhận ra đó chính là dáng vẻ thời thơ ấu của Văn Nhân Minh.

Hắn đang ôm gối, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt, co ro thu mình lại một góc, đầy cảnh giác và tổn thương.

Trước mặt Hắn có một vũng nước nhàn nhạt, từng giọt huyết lệ từ khóe mắt nhỏ xuống tí tách trong sự tĩnh mịch, âm thanh vang lên rợn người.

Nhìn thấy bộ dạng ấy, trong lòng Anh Chiêu chợt thắt lại. Cậu chậm rãi tiến đến gần Văn Nhân Minh nhỏ, thử cất tiếng gọi:

“Văn Nhân Minh, ngươi nghe thấy ta không?”

Tiểu Văn Nhân Minh vẫn ngồi im không đáp, nhưng đôi bàn tay siết chặt cho thấy Hắn đã nghe được. Điều đó khiến Anh Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu ngồi xuống cạnh Hắn, dịu giọng hỏi:

“Văn Nhân, ngươi đang làm gì ở đây? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Tiểu Văn Nhân Minh khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Anh Chiêu. Do dự một lúc, rồi nhẹ giọng gọi:

“Vân Bình?”

Anh Chiêu nghe tiếng gọi đó thì sững người. Tuy hiện tại trông Hắn là dáng dấp một đứa trẻ, nhưng đây chỉ là hình thái thể hiện trong thức hải.

Thực chất người trước mặt chính là Văn Nhân Minh hiện tại. Hình dáng này cho thấy trong lòng Hắn vẫn luôn yếu ớt, cô độc và tổn thương.

Anh Chiêu khẽ hít sâu một hơi, tiến gần, dịu dàng nói:

“Văn Nhân, đừng ở lại nơi này nữa! Về thôi, ta thật sự rất lo cho ngươi, ngươi có biết không?”

Nghe vậy, thân thể Văn Nhân Minh khẽ run rẩy, lặp lại giọng nhẹ như hơi thở:

“Ngươi… lo cho ta…”

“Ừ!” – Anh Chiêu gật đầu chắc nịch.

Nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc sau, sắc mặt Tiểu Văn Nhân Minh chợt trở nên dữ tợn. Hắn quay đầu quát lớn:

“Ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi vẫn luôn gạt ta!”

Ngay sau đó, thân hình Hắn bỗng phình lớn, biến trở lại thành dáng vẻ người trưởng thành, quanh người bao phủ bởi hắc khí nồng đậm.

Sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, đôi mắt đỏ ngầu, lúc này Văn Nhân Minh đã hoàn toàn hóa thân thành ma tu.

Hắn vươn tay giữ chặt bả vai Anh Chiêu, giọng nói đầy sát ý:

“Tất cả bọn họ đều khinh thường ta, chán ghét ta! Giờ đến ngươi cũng lừa ta! Ngươi vốn không hề muốn gả cho ta, ngươi chỉ muốn lấy được 《Thanh Nguyên quyết》! Đừng tưởng ta không biết ngươi và sư huynh của ngươi rốt cuộc là quan hệ gì! Ai sẽ yêu ta? Ai sẽ thích một kẻ mặt mũi hủy hoại, lại còn mù lòa?”

Sức của Hắn cực kỳ lớn, lực thần hồn tiếp xúc trong thức hải còn đau đớn hơn gấp nhiều lần thân thể thật. Anh Chiêu cảm giác cánh tay mình sắp bị bóp gãy, nhưng cậu vẫn chỉ cắn môi chịu đựng, không nói một lời, lặng lẽ nhìn Hắn.

Văn Nhân Minh thấy ánh mắt cậu như vậy thì càng thêm tức giận:

“Anh Vân Bình, ngươi tưởng rằng sau khi đạt được thứ mình muốn là có thể rời bỏ ta sao? Không đời nào! Ngươi cả đời này đừng hòng thoát khỏi ta!”

Nói đoạn, Hắn cúi đầu hôn Anh Chiêu thật mạnh, cắn lấy đôi môi cậu. Tay siết chặt vòng eo Anh Chiêu, như muốn bóp nát xương cốt.

Anh Chiêu mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Nhưng… bị người mình yêu ôm và hôn, hình như cũng không quá khó chịu. Trái lại, cậu luôn mong được gần gũi Văn Nhân Minh.

Dù đối phương ôm quá chặt khiến cậu hơi đau, nhưng cậu hiểu rõ, lúc này cậu tuyệt đối không thể kháng cự.

Anh Chiêu khép mắt lại, phối hợp với Hắn. Văn Nhân Minh thực ra không hề biết hôn thật sự là gì, trước đó Hắn và Anh Chiêu chỉ là chạm nhẹ môi nhau.

Nhưng lúc này đây, trong lòng Hắn như có một ngọn lửa điên cuồng, khao khát chiếm giữ, muốn nhiều hơn nữa. Mà ở trong thức hải, tiếp xúc thần hồn lại càng kích thích cảm quan gấp trăm lần bình thường.

Cảm giác mãnh liệt ấy khiến đầu óc Anh Chiêu choáng váng, hơi thở gấp gáp. Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ cổ họng lại khiến đối phương càng thêm điên cuồng.

Văn Nhân Minh cứ ngỡ người trong lòng sẽ phản kháng, nhưng không. Khi Hắn thật sự hôn, đối phương lại ngoan ngoãn, không hề phản kháng.

Cuối cùng, Hắn ngẩng đầu. Trong thức hải sẽ không tồn tại chuyện mù lòa, nên Hắn nhìn thấy rất rõ bộ dạng của Anh Chiêu lúc này.

Cảnh tượng ấy khiến Văn Nhân Minh chết trân tại chỗ.

Người trong lòng Hắn đang thở dốc, mặt đỏ bừng, ánh mắt phủ một làn sương mờ xuân tình. Đôi môi bị cắn sưng đỏ, nhưng cả người lại toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc lạ thường khiến hơi thở Hắn cũng trở nên dồn dập.

Hắn lại cúi xuống, hôn lên đôi môi kia, rồi lạnh giọng bên tai cậu:

“Ngươi không phản kháng ta sao? Ngươi không phải ghét bỏ ta sao?”

Anh Chiêu thở dốc, chớp mắt mấy lần để lấy lại tỉnh táo, rồi đưa tay ôm lấy cổ Văn Nhân Minh, giọng ấm ức:

“Ta nói những lời đó bao giờ? Tất cả đều là ngươi tự nghĩ ra thôi!”

Cậu phồng má, giận dỗi trừng Hắn một cái. Nhưng ánh mắt ấy lại khiến Văn Nhân Minh cảm thấy đối phương thật quyến rũ đến lạ lùng.


Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tiếp tục cẩu lương ~ Cảm ơn sao trời và dinh dưỡng dịch của mọi người ~~ 🌟

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play