Chương 11: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (11)

Văn Nhân Minh làm bộ dò dẫm một hồi rồi mới xoay người, lắc đầu tỏ ý bản thân cũng không xác định được nên chọn lối nào.

Tiêu Liệt cau mày, quyết định bám sát theo Văn Nhân Minh. Ai ngờ trong sơn động đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Trong hang vốn vắng lặng lại đột nhiên có gió lớn, hiển nhiên là vô cùng bất thường. Ngay sau đó, từ cửa động bên trái truyền đến một luồng hấp lực mãnh liệt.

Tiêu Liệt thấy vậy, vội bước lên định kéo Văn Nhân Minh ở cách đó không xa. Nhưng Văn Nhân Minh lại linh hoạt né tránh, ngược lại còn ôm eo Anh Chiêu, cùng cậu lao vào cửa động bên phải, tránh khỏi cơn gió yêu dị kia.

Tiêu Liệt cũng định tiến vào cửa động bên phải. Có điều gió quá mạnh, Hắn đành tung lực vào vách đá, mượn xung lực đó đẩy bản thân về phía bên phải.

Không ít người thấy Tiêu Liệt làm như vậy thì bắt chước theo. Nhưng do cơn gió đến bất ngờ và dữ dội, số người thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những đệ tử Phiếu Miểu Các còn lại trong động phủ không may mắn như vậy, bị hút thẳng vào cửa động bên trái.

Nhóm người bị tách ra, không bao lâu sau, từ cửa động bên trái truyền đến từng đợt tiếng hét thảm thiết. Tiêu Liệt nghe vậy thì giật mình, ánh mắt nhìn về phía Văn Nhân Minh càng thêm khó chịu.

Hắn hằm hằm bước tới, dường như định ra tay với Văn Nhân Minh. Anh Chiêu thấy vậy vội chắn trước mặt Tiêu Liệt, nói:

“Văn Nhân đã sớm nói với sư phụ, nơi này trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, tránh không khỏi chuyện có thương vong. Sư huynh, huynh cũng biết rõ điều đó. Nếu huynh nhất thời xúc động làm Hắn bị thương, thì sau này còn ai dẫn bọn ta tiếp tục đi tiếp đường?”

Tiêu Liệt nghe thấy lời ấy cũng thấy có lý, đành phải cố nén cơn giận trong lòng. Nhưng Hắn vẫn bước thêm một bước, nhìn Văn Nhân Minh với giọng đe dọa lạnh lẽo:

“Văn Nhân Minh, tốt nhất là ngươi đừng giở trò nữa. Nếu từ giờ trở đi người của Phiếu Miểu Các còn xảy ra chuyện gì, ta Tiêu Liệt nhất định không tha cho ngươi!”

Nói dứt câu, Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi tiếp lên phía trước. Văn Nhân Minh không đáp lời, chỉ yên lặng được Anh Chiêu dìu theo sau lưng Tiêu Liệt.

Có điều lối đi sau cửa động lại bất ngờ dài hun hút, đi hồi lâu vẫn chưa thấy điểm cuối. Đệ tử Phiếu Miểu Các liên tục gặp chuyện, ai nấy đều trong trạng thái căng thẳng tột độ.

Đúng lúc mọi người đang hoang mang không biết làm sao thì đột nhiên trên mặt đất bốc lên một làn sương mù, phủ kín toàn bộ lối đi phía trước.

Bốn phía bị sương đặc quánh bao phủ, chẳng mấy chốc đã đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Nhưng Anh Chiêu nhờ vào cảm quan nhạy bén nên vẫn có thể cảm nhận được người xung quanh.

Cậu nắm chặt lấy tay Văn Nhân Minh, cảm nhận đầu ngón tay Hắn lạnh toát. Cậu vội tiến sát lại gần xem xét thì thấy tuy khuôn mặt Văn Nhân Minh không chút biểu cảm, nhưng ở thái dương lại lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh.

Trong khi đó, những đệ tử Phiếu Miểu Các với tu vi thấp hơn Hắn đã bắt đầu ôm đầu gào khóc. Tiêu Liệt thấy vậy cũng không khỏi lo lắng.

Hắn chăm chú quan sát sương mù xung quanh, cảm giác đầu óc bắt đầu rối loạn, lúc này mới chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hắn cố sức chớp mắt mấy lần rồi hét lớn:

“Không ổn rồi, nơi này có vấn đề! Đây là Tâm Ma Vực!”

Tâm Ma Vực, đúng như tên gọi, là nơi dẫn dắt tâm ma người tu hành. Tâm ma chính là kẻ địch lớn nhất của người tu đạo. Nếu không vượt qua được tâm ma, tu sĩ sẽ dễ dàng rơi vào cảnh công cốc. Người có tu vi cao thì đỡ hơn, chứ kẻ yếu thì dễ lạc vào ma đạo.

Anh Chiêu là thần thú được trời đất sinh ra, tâm hồn thuần khiết. Thêm vào đó, bản thể có thần hồn đạo hạnh sâu dày, nên nơi nhỏ như Tâm Ma Vực này chẳng thể ảnh hưởng đến cậu.

Vì vậy, cậu không bị tác động chút nào. Nhưng nhìn thấy Tiêu Liệt mắt đỏ hoe, thần trí bắt đầu rối loạn, cậu biết nơi này thật sự rất nguy hiểm.

Ban đầu cậu cứ nghĩ nơi này do Văn Nhân gia dựng nên, chỉ là một cái bẫy Văn Nhân Minh bày ra. Nhưng nhìn Văn Nhân Minh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đọng nơi thái dương, cậu hiểu mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cậu khẽ lay vai Văn Nhân Minh, nhẹ giọng gọi:

“Văn Nhân Minh! Ngươi nghe thấy ta không? Đây là Tâm Ma Vực, tất cả những gì ngươi thấy đều là ảo ảnh. Mau tỉnh lại đi!”

Nhưng Văn Nhân Minh bên cạnh lại không hề có phản ứng. Hắn mở trừng hai mắt vô hồn, không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng phía trước. Anh Chiêu lúng túng chưa biết làm sao, lúc này mới nhớ đến hệ thống phụ trợ mà Bạch Thụy đã chuẩn bị cho cậu. Cậu vội gọi trong thức hải:

“Tiểu Bạch, nơi này rốt cuộc có gì kỳ quái? Ta cảm thấy trạng thái của Văn Nhân Minh rất không ổn, ngươi có cách gì giúp được Hắn không?”

Tiểu Bạch thấy Anh Chiêu lo lắng, lập tức vẫy đuôi bơi đến trước mặt, nói:

“Tâm Ma Vực của bí cảnh này đã được xác định là cấp cao nhất trong Tu Chân giới, ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng bị ảnh hưởng. Vì Văn Nhân Minh là người có tu vi cao nhất ở đây, nên tạm thời Hắn còn chịu được. Nhưng nếu kéo dài, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.”

Vừa nghe đến việc Văn Nhân Minh có thể gặp nguy hiểm, Anh Chiêu liền lo lắng, vội nói:

“Tiểu Bạch, có cách nào giúp được Hắn không? Ta phải làm sao mới giúp Hắn vượt qua được ải này?”

Tiểu Bạch nghe vậy, hơi do dự một chút rồi nói:

“Nếu thật sự muốn giúp Hắn, ngươi cần biết rõ nguồn gốc của tâm ma là gì. Vì vậy, e rằng ngươi phải tiến vào sâu trong thức hải của Văn Nhân Minh, cùng Hắn đối mặt với tâm ma này thì mới giúp được Hắn. Nhưng dù thần hồn ngươi mạnh hơn thế giới này, thì Văn Nhân Minh vốn là do mảnh thần hồn Chu Tước tái tạo, sức mạnh rất lớn. Tiến vào thức hải của Hắn vẫn sẽ có nguy hiểm.”

Anh Chiêu lập tức gật đầu, chẳng hề bận tâm đến nguy hiểm Tiểu Bạch vừa nói, gần như ngay tức khắc đáp ứng:

“Nếu vậy, giúp ta tiến vào thức hải Hắn ngay. Ta nhất định phải giúp Văn Nhân Minh vượt qua Tâm Ma Vực.”

Tiểu Bạch nghe vậy liền căng người lên, vừa vận chuyển năng lượng hệ thống vừa dặn dò:

“Tuy Văn Nhân Minh không nhìn thấy, nhưng hệ thống sẽ hỗ trợ ngươi phục dựng cảnh vật. Ký chủ, ngươi phải nhớ rõ, trong thức hải của Văn Nhân Minh, tất cả đều là hư ảo. Dù hệ thống sẽ cố gắng giúp đỡ, nhưng rất có thể ngươi sẽ không làm được gì. Nếu bị thức hải của đối phương bài xích hoặc tấn công, nhất định phải lập tức thoát ra!”

Anh Chiêu không đáp, chỉ nắm chặt tay Văn Nhân Minh, rồi nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu, cậu cảm nhận được ý thức của mình như đang rời khỏi cơ thể, chìm vào một trạng thái hoàn toàn xa lạ, rồi rơi vào một vùng hắc ám sâu thẳm.

Không bao lâu sau, khi cậu mở mắt lần nữa thì trước mặt đã là cảnh tượng xa lạ hoàn toàn. Cậu phát hiện thân thể mình như đã trở nên trong suốt, phiêu đãng giữa không trung, giống như một làn gió nhẹ.

Cậu thử chạm vào vật gì đó bên cạnh, nhưng phát hiện bản thân không thể chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ như một kẻ đứng ngoài quan sát, nhìn khung cảnh xung quanh không ngừng biến đổi.

Ngay sau đó, hình ảnh ngừng lại. Anh Chiêu lúc này mới nhìn rõ, cậu đang ở trong một đình viện. Một đứa bé nhỏ, mặc áo vải thô sờn cũ, đang ngồi im lặng trên ghế dài.

Nhưng toàn khuôn mặt đứa nhỏ lại bị che bởi một chiếc mặt nạ da màu đen, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo. Dẫu vậy, Anh Chiêu vẫn nhận ra đứa trẻ này chính là Văn Nhân Minh.

Cậu bước tới muốn nói chuyện với Hắn, nhưng rất nhanh đã phát hiện mình không thể chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không thể phát ra tiếng nói.

Đứa nhỏ Văn Nhân Minh trước mặt cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cậu, nên cậu chỉ có thể như một linh hồn lang thang, đứng xa xa quan sát.

Không lâu sau, một nhóm trẻ con chạy vào viện, có vẻ là đệ tử của Thanh Lưu Tông. Anh Chiêu tưởng rằng, Văn Nhân Minh với thân phận thiếu tông chủ, lẽ ra phải được người khác kính trọng.

Nhưng đám trẻ đó lại chạy tới trước mặt Văn Nhân Minh, đẩy Hắn ngã từ trên ghế xuống đất. Còn vây quanh chê cười Hắn là kẻ mù, là một quái vật xấu xí.

Văn Nhân Minh bị trầy xước cả tay, áo tang vải thô vốn còn sạch sẽ cũng bị bôi bẩn lem nhem. Nhưng Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ bò dậy.

Mỗi lần Hắn đứng lên, đám trẻ lại đẩy ngã Hắn lần nữa. Hết lần này đến lần khác. Văn Nhân Minh không nói, không than, cũng không khóc, cứ như một con rối vô cảm.

Chính vì Hắn như thế, trái tim Anh Chiêu càng thấy nhói đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play