Cố Thanh mơ màng ngủ đến sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rõ. Anh nhìn ra sân vườn tĩnh lặng qua khung cửa sổ, bỗng như nhớ ra điều gì, liền bật dậy khỏi giường.
Một tờ giấy theo động tác ấy khẽ rơi xuống đất.
Cậu nhặt lên, thấy trên đó viết bốn chữ — “Từ đường ảnh chụp”. Nét chữ bay bướm, bút đi như rồng bay phượng múa, rõ ràng là bút tích của người từng được rèn luyện nhiều năm.
“Đàm Dật?” Cố Thanh khẽ bóp tờ giấy, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi gọi nhỏ một tiếng.
Không ai đáp lại. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở của mình. Hiển nhiên Đàm Dật đã rời đi từ lâu.
Cố Thanh thở ra, thầm nghĩ may là cậu ta không có ở đây. Nếu không, mỗi khi nhớ lại hai tiếng mình gọi to tối qua, cậu thật chỉ muốn đào hố chôn mình xuống. Cậu cất tờ giấy, mở cửa ra ngoài, lại đúng lúc chạm mắt Từ Biên Giang đang định gõ cửa.
“Chào buổi sáng.” Cố Thanh cười nhẹ. “Sao dậy sớm vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play