【Người chơi Cố Thanh, có sử dụng một sinh mạng không?】

“Có!!!”
Cố Thanh tức đến mức mặt đỏ bừng. Dù hắn có nghĩ thế nào, cũng chưa từng ngờ Tạ Phong lại có thể một lời không hợp liền ra tay giết hắn. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt cố chấp đến phát điên ấy thôi, hắn đã thấy lạnh sống lưng.

【Chọn điểm thời gian để “quay về hiện trường”: 1. Nhà vệ sinh, 2. Sân thượng】

“Nhà vệ sinh!”
Cố Thanh không thèm nghĩ nhiều, lập tức bấm chọn. Hắn đâu có ngu mà quay lại cái sân thượng chết chóc kia, chỉ riêng khoản đánh đấm, một Tạ Phong cũng đủ đập chết mười cái Cố Thanh như hắn!

【Người chơi Cố Thanh, xin bình tĩnh, ngươi vẫn còn hai mạng nữa để dùng.】

Nói cách khác… có thể còn phải chết thêm hai lần? Nghe câu thông báo này, Cố Thanh lập tức ngửi ra mùi ác ý của cái hệ thống chết tiệt.

Hắn còn đang lầm bầm chửi rủa trong đầu thì cả người bỗng tối sầm, ý thức chìm xuống. Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã quay lại — nhà vệ sinh.

“Phịch!”
Lâm Lê lại đóng cửa.

Hắn gần như không kìm được mà thốt ra:
“Tôi chờ không nổi nữa rồi, cậu tính bao giờ chia tay hắn?”

Câu hỏi quá quen thuộc. Nhưng lần này Cố Thanh không còn sững sờ nữa — hắn đã biết rõ: ngoài cửa là Tạ Phong. Nếu không, sao Tạ Phong có thể lạnh lùng nói câu “Sẽ không ai cướp được em” kia chứ.

Trong toilet là Lâm Lê. Bên ngoài là Tạ Phong.

Dù đồng ý hay từ chối, hắn đều sẽ chết!

Cố Thanh tin chắc, Tạ Phong dám giết hắn thật — còn Lâm Lê, kẻ dám nhẫn nhịn làm tiểu tam nửa năm, thì tuyệt đối không phải hạng dễ buông tay.

Cố Thanh thầm nguyền rủa đám “bắt cá nhiều tay” — rõ ràng là tự làm tự chịu, cuối cùng người chết lại là hắn!

“A Thanh, trả lời tôi đi!”

Thấy hắn im lặng mãi, Lâm Lê nóng ruột thúc giục.

Cố Thanh chỉ thấy đầu như nổ tung, tạm thời đành phải kéo dài:
“Tôi… tôi chưa biết. Để tôi nghĩ đã, được không!”

Lâm Lê nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu đến mức khiến da đầu Cố Thanh tê rần. Hắn không tự chủ liếc nhìn về phía cửa, thầm tính toán nếu Lâm Lê nổi điên, mình có thể chạy ra ngoài bằng đường nào.

Không khí căng đến mức ngột ngạt. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Một lúc lâu sau, Lâm Lê bỗng bật cười, gật đầu nhẹ như xoa dịu:
“A Thanh, tôi chưa bao giờ làm khó cậu cả. Tôi cho cậu thời gian, nhưng nhớ phải nhanh lên. Sau khi giết Ngụy Nghệ Tu lúc 12 giờ đêm nay, cậu cho tôi một câu trả lời, được chứ?”

“Đ-Được…!!!”

Cố Thanh cứng đờ. Cái giọng nói nhẹ tênh ấy lại nhắc tới chuyện giết người, nghe cứ như bàn xem tối ăn gì vậy!

Giết Ngụy Nghệ Tu?!!!
Hắn chỉ muốn hét lên — không khí này sao có thể bình thường được!

Lâm Lê ghé sát, dịu giọng vuốt mặt hắn:
“Đừng sợ, tôi biết cậu không dám ra tay. Cậu chỉ cần dụ hắn ra rừng cây, mấy chuyện còn lại cứ để bọn tôi lo.”

Nhân cơ hội Lâm Lê chạm vào, Cố Thanh tranh thủ “đọc nốt” đoạn ký ức bị ngắt quãng. Nhưng hắn chẳng hề thấy vui, vì thứ hắn thấy là một sự thật khủng khiếp: Một ký túc xá 411 mà kéo ra được cả âm mưu giết người.

Mà càng chết hơn — hắn còn là chủ mưu, Tạ Phong và Lâm Lê chính là đồng phạm!

“…… Được.”

Cố Thanh cắn răng gật đầu. Dù gì hắn cũng đang đau đầu vì chưa tìm được cách rủ cả ba người ra ngoài — kế hoạch này coi như giúp hắn một mũi tên trúng ba đích.

Nhưng Lâm Lê còn chưa buông tha, môi cong cong ghé sát tai hắn, giọng khàn khàn:
“Giọng cậu mềm như vậy, anh nghe mà muốn…”

“Biến!”
Cố Thanh thô bạo đẩy Lâm Lê ra, phanh một tiếng mở cửa lao ra ngoài. Sau lưng, Lâm Lê chỉ cười khẽ, âm thanh nghe mà gai sống lưng.

Đáng chết, cái tác dụng phụ chết tiệt này! Hắn nghiến răng, mặt vẫn còn nóng bừng.

“Về rồi à?”

Tạ Phong tựa bên tường, liếc hắn một cái. Vừa thấy Tạ Phong, Cố Thanh lại cảm giác mấy dấu vết vừa rồi như còn vương trên người, chân tay mềm oặt.

“Lại đây.”
Tạ Phong cong ngón tay ngoắc nhẹ.

Cố Thanh hít sâu, ép bản thân bình tĩnh, lê chân bước tới. Tạ Phong vươn tay, Cố Thanh hoảng sợ nhắm chặt mắt.

Một tiếng cười trầm bật ra bên tai:
“Sợ gì thế, bảo bối.”

Tạ Phong khẽ cúi, ngón tay tùy tiện chỉnh lại cổ áo cho hắn, rồi dừng ngay ở yết hầu, khẽ vuốt qua.

Một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, Cố Thanh suýt nữa không ngồi vững. Hắn vội rụt người, ngồi xuống ghế, giả vờ chăm chú cắm mặt đọc sách.

Không lâu sau, Lâm Lê cũng trở lại, làm như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Những giờ tiếp theo, Cố Thanh cố tình giữ khoảng cách với cả Lâm Lê lẫn Tạ Phong. Hắn không dám manh động — dính gần ai cũng đủ để chọc điên kẻ còn lại, cuối cùng chết thảm vẫn là mình.

Nhưng Tạ Phong và Lâm Lê chẳng hề có ý kiến. Sau khi cùng hắn ăn trưa xong, hai người mới nói có việc, rồi sóng vai rời đi.

Cố Thanh ngồi trong ký túc xá, đảo mắt sang Ngụy Nghệ Tu đang vừa cười nói vừa nghịch điện thoại ở bàn bên — giao diện chat tràn ngập ảnh chụp mà hắn chỉ liếc qua đã thấy rát mắt. Hắn đành ngã lưng lên giường, định nhân lúc nghỉ trưa sắp xếp lại đống tin tức.

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, hắn đã nghe giường bên khẽ rung — Ngụy Nghệ Tu cũng leo lên nằm nghỉ.

Cố Thanh lười quan tâm, kéo chăn định chợp mắt.

Nhưng đột nhiên — một bàn tay chạm nhẹ vào mắt cá chân hắn.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Cố Thanh giật bắn, mở bừng mắt, hất tung chăn.

Ngụy Nghệ Tu ngước mặt lên, cười tươi rói rồi chẳng nói chẳng rằng bò qua.

“Cậu… cậu làm gì thế?”
Cố Thanh trợn mắt.

Ngụy Nghệ Tu xụ mặt ra vẻ đáng thương, giơ điện thoại ra:
“Tôi nhắn cho cậu bao nhiêu tin mà cậu không thèm trả lời. Là sao hả?”

Cố Thanh liếc qua, giao diện chat toàn tin nhắn tình tứ — “tiểu hoa hồng”, “tiểu bảo bối”, “tiểu tâm can”… Hắn sững sờ.

“Bao giờ tôi gửi tin cho cậu? Mấy tin này không phải cậu gửi cho ‘tiểu hoa hồng’ với ‘tiểu tâm can’ à?”

“Thì ‘tiểu hoa hồng’ với ‘tiểu tâm can’ đều là cậu chứ ai!”
Ngụy Nghệ Tu cười híp mắt, một tay siết eo hắn không chút khách sáo, mặc kệ vẻ mặt cứng đờ của Cố Thanh:
“Chẳng phải sáng nay cậu cố tình chọc tôi sao? Tôi đâu ngờ Lâm Lê lại quay về sớm như vậy…”

Cố Thanh chỉ thấy mặt nóng bừng. Mà hắn còn phải ráng phân tâm tiếp nhận ký ức truyền đến nữa.

Quả nhiên, ký ức xác nhận — mấy cái nick “tiểu hoa hồng”, “tiểu tâm can” đều là để gọi… hắn!

Cố Thanh hít một hơi, gỡ tay Ngụy Nghệ Tu ra, nghiến răng:
“Tôi không chọc gì hết! Cậu xuống đi cho tôi ngủ!”

Hắn thầm rủa, tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng mất thêm một mạng.

“Tôi không.”
Ngụy Nghệ Tu chẳng những không nghe, còn lè lưỡi liếm môi, nhích sát lại:
“Trừ khi cậu hôn tôi.”

Cố Thanh chẳng buồn lằng nhằng, cúi xuống đặt nhanh một cái hôn lên trán hắn rồi rụt ngay vào chăn như tránh dịch:
“Tôi mệt rồi, tối gặp nhau ngoài rừng, nhớ không?!”

“Được! Mấy giờ? Em thích mùi gì?”
Ngụy Nghệ Tu lập tức tỉnh như sáo.

“Mười hai giờ. Mùi gì cũng được… cậu thích là được!”

Ngụy Nghệ Tu như con cáo nhỏ chiếm được chỗ ngọt, cười híp mắt bò về giường.

Cố Thanh nằm chết dí trong chăn, không biết nên thương Ngụy Nghệ Tu ngu ngơ, hay thương chính mình ngu hơn.

Một kẻ FA hơn hai mươi năm, chỉ vừa bước chân vào cái trò chơi chết tiệt này, tiết tháo đã nát tan thành tro.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play