Nhìn dáng vẻ mơ màng của Vệ Linh, Lộc Kim Triều cũng đoán được đầu óc cô ấy lúc này không tỉnh táo cho lắm. Vì vậy, nhiều câu hỏi cô không vội gặng hỏi ngay mà chỉ xin thông tin liên lạc, hẹn gặp nhau vào hôm sau ở trung tâm thành phố.
Nhà ga ngầm vẫn rộng lớn và vắng lặng như thường lệ, nhưng dù chỉ mới trải qua hai nhiệm vụ sân ga, mỗi lần trở về nơi này — dù lạnh lẽo như một thế giới khác — Lộc Kim Triều vẫn không khỏi cảm thán: Cái không gian trống rỗng của nhà ga này lại có thể đem đến cho hành khách cảm giác an toàn.
Ít nhất, đứng ở nơi này sẽ khiến họ nảy sinh cảm giác: đã an toàn trở lại với thực tại.
“Vậy tôi đi trước đây, mai gặp lại.”
Vệ Linh khẽ vẫy tay chào, cơ thể mỏi mệt như sắp lịm đi bất cứ lúc nào, rồi loạng choạng rời khỏi nhà ga.
Khi Lộc Kim Triều trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đã đi học, nhưng điện thoại thì yên tĩnh lạ thường — không có ai nhắn hỏi vì sao cô lại nghỉ học, thậm chí dù có điểm danh, giáo viên cũng không phát hiện ra cô vắng mặt.
Thân phận hành khách đã vô hình trung tạo nên một lớp ngăn cách giữa cô và những người xung quanh. Lớp ngăn cách ấy vừa mang lại sự tiện lợi, nhưng cũng khiến cô nhận ra sâu sắc một điều:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT