Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Hách Liên Cật đã hạ lệnh mở rộng cửa thành, lệnh cho tiên phong quan Hách Liên Tông Sóc dẫn đội nhỏ xuất kích truy kích man quân.
Mệnh lệnh này thực ra có phần hoang đường man quân vừa mới lui binh, giờ truy kích gì chứ? Định thẳng tới bản doanh sâu trong thảo nguyên của người ta sao? Nhưng mọi người lại thấy Tông Sóc thần sắc bình tĩnh như thường.
Vì quân lệnh nghiêm ngặt, hắn chỉ mang theo mấy doanh vệ thân tín cùng các tì tướng, Hình Võ cũng tự nguyện xin cùng đi.
Hách Liên Cật ngồi vững trên ghế soái, đầy vẻ đắc ý mà cố tình làm khó dễ: “Tiên phong quan xưa nay bách chiến bách thắng, chắc hẳn lần này cũng đi rồi về ngay. Không cần mang theo quá nhiều lương thực làm chậm hành trình, ba ngày khẩu phần là đủ.”
Tông Sóc nhìn gương mặt âm trầm đến có chút vặn vẹo kia, chẳng buồn đáp lời, quay đầu cưỡi ô chuy, dẫn người ra khỏi thành. Hắn sinh ra đã mang khí độ bất phàm, giờ phút này giữa cảnh tượng đối lập rõ ràng, lại càng khiến Hách Liên Cật trông như một con hề nhảy nhót.
Hách Liên Cật xanh cả mặt nhìn bóng lưng Tông Sóc phóng ngựa đi xa, tấm lưng kia như ngọn núi mà hắn cả đời cũng không thể vượt qua. Nhưng hắn lại cố kìm nén, cười lạnh một tiếng: không sao, thảo nguyên kia, các thủ lĩnh đều nóng lòng muốn giết “Nguyệt thị” tin tức đã truyền ra ngoài rồi, xem ngươi làm sao sống sót trở về!
Tông Sóc vừa ra khỏi thành, vô số binh sĩ xếp hàng tiễn biệt, Hách Liên Cật lập tức ra lệnh đóng cổng thành. Mọi người đành im lặng quay người trở vào. Nhưng trong đám người, Tiêu Nhiễm ẩn mình, xuyên qua tầng tầng lớp lớp kim giáp vệ, lặng lẽ dõi mắt nhìn Hách Liên Cật đang ngồi cao cao trên ghế soái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play