Sáng sớm hôm sau, A Đồng tỉnh lại trên giường lớn trong chính thất của Tông Sóc.
Hắn ngủ đến mơ màng, mở mắt ra nhìn quanh, thấy trên người là chăn gấm, bên bàn còn có lư hương tỏa khói, không khỏi ngẩn người—đây là đâu? Không phải hôm qua còn đang ở sân luyện binh sao?
“Dậy rồi?”
A Đồng giật mình quay đầu lại, lập tức thấy sau lưng còn có người! Nam nhân kia chẳng biết từ khi nào đã cởi giáp trụ lẫn trường bào, chỉ mặc một thân gấm áo hoa văn gợn sóng màu đen nhạt, nửa nằm nửa ngồi trên giường, lười nhác nhìn hắn tỉnh dậy.
A Đồng thấy mình thế mà lại cùng Tông Sóc ngủ chung một ổ chăn, liền “A nha” một tiếng, trợn tròn mắt đẩy người ra. Hắn khí lực không nhỏ, thẳng tay đẩy Tông Sóc lật nghiêng qua một bên.
“Ngươi, sao lại ngủ chung với ta!” Hắn vừa hét vừa nhìn nam nhân áo trong rộng mở, ngực rắn chắc, mặt đỏ tới mang tai, chống tay lên giường giận dữ nói: “Lưu manh!”
Tông Sóc ngủ no một giấc, giờ phút này cực kỳ lười biếng, không buồn nhúc nhích, giọng khàn khàn: “Đều là nam nhân, lưu manh cái gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT