Hai người mở một lon nước ngọt nhưng không dám uống nhiều, mở chỉ để tạo không khí. Dư Ngạn Thần hỏi Giang Thư Niên về dự định: “Thư Niên, lần này cậu định ký hợp đồng với công ty quản lý nào?”

“Chưa nghĩ ra, cậu có đề cử nào không?”

Công ty quản lý trước đây của anh là một gánh hát rong, tài nguyên rất kém. May mắn là hợp đồng chỉ ký hai năm, Giang Thư Niên lúc đó vừa hay có một nhân vật nổi tiếng, bắt đầu có dấu hiệu sẽ hot. Đương nhiên anh không muốn gia hạn hợp đồng với công ty quản lý, công ty quản lý vì thế ghi hận trong lòng. Vừa lúc đó có một nhân vật lớn để mắt đến anh, công ty quản lý liền định đưa anh lên giường của người đó. Giang Thư Niên lúc đó còn trẻ, nhưng cũng có chút đề phòng, uống rượu không uống thật, nên mới có thể chạy thoát ra ngoài.

Chỉ là không ngờ họ sẽ bỏ thuốc anh.

Nói xa quá rồi. Anh đã rút khỏi giới giải trí bốn năm, hoàn toàn không hiểu biết gì về ngành giải trí hiện tại, chỉ có thể nghe ý kiến của Dư Ngạn Thần.

“Tốt nhất đương nhiên là Thời Tự Truyền Thông. Đây là công ty mới thành lập ba năm trước thuộc Phó thị, tài nguyên nhiều, đãi ngộ tốt, cũng không có nhiều chuyện lộn xộn, nhưng mà yêu cầu đầu vào cao.” Dư Ngạn Thần thở dài: “Những công ty khác thì cũng vậy thôi, nâng cao giẫm thấp, còn có một số liên quan đến xã giao thương mại, y như cái cảnh của cậu trước đây. Hoặc là cậu ký hợp đồng với công ty tôi? Không có nhiều chuyện lộn xộn, tôi có thể tiến cử cậu với ông chủ, chắc không thành vấn đề. Nhưng cậu biết đấy, tài nguyên không được, tôi lăn lộn bao nhiêu năm như vậy cũng chưa lên được, bây giờ chỉ có thể đóng phim chiếu mạng thôi.”

Giang Thư Niên uống một ngụm rượu: “Ừm.”

“Nếu không thì tự thành lập phòng làm việc không trực thuộc công ty điện ảnh nào cả, nhưng phải tự mình tìm tài nguyên, còn phải trang bị các loại nhân sự, cậu có thời gian và tinh lực làm sao?”

“Thật sự là khó khăn.” Giang Thư Niên nghĩ đến đã thấy sợ. Anh trầm ngâm một lát, nói: “Nếu không thì cứ ký với công ty cậu trước đi. Nếu cậu tiện thì giúp tôi hỏi thử.”

“Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ hỏi.”

Hai người ăn cơm xong liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Giang Thư Niên đánh răng hai lần, xác nhận không còn mùi gì nữa mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh bé con, ôm con trai rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, anh lại đưa bé con đến phim trường, giao cho Tiểu Quất trông nom giúp, còn anh thì đến đoàn phim ký hợp đồng.

Hôm nay nam chính vẫn không xuất hiện, nói là có hoạt động bị chậm trễ. Nhưng Dư Ngạn Thần lén lút mách lẻo với anh rằng nam chính đang đi du thuyền với kim chủ của mình, ngày kia mới về. Kim chủ của nam chính trong bộ phim này là nhà đầu tư chính, nên nam chính có quyền tự do rất lớn.

Hôm nay vẫn là quay cảnh của Dư Ngạn Thần và nữ chính.

Nữ chính tên là Trần Nhạc Đồng, là sinh viên năm 4 của Học viện Điện ảnh, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, rất gầy, mắt sáng rực lên khi nhìn thấy Giang Thư Niên.

Giang Thư Niên lễ phép chào hỏi cô ấy, sau đó đi tìm nhà sản xuất để ký hợp đồng.

Anh xem đi xem lại hợp đồng, Dư Ngạn Thần cũng đã tìm luật sư cho anh, xác nhận không có vấn đề gì liền ký.

Anh là nhân vật pháo hôi, nhưng cũng khá quan trọng, thù lao đóng phim là 3 vạn. Nhà sản xuất có lẽ đã tìm hiểu kỹ, còn cười hỏi: “Hôm qua tôi về tìm hiểu về cậu, trước đây cậu suýt nổi tiếng rồi, sao lại đột nhiên rút khỏi giới giải trí vậy?”

Về việc Giang Thư Niên vì sao rút khỏi giới, trên mạng không có bất kỳ tin tức nào, tất cả đều bị che giấu, thậm chí cả video, tin tức của Giang Thư Niên cũng bị xóa rất nhiều.

“Xảy ra chút biến cố.” Giang Thư Niên trả lời mơ hồ.

Nhà sản xuất cũng không truy vấn, ở giới giải trí này, chuyện gì cũng thấy nhiều rồi, không còn lạ nữa. Ông ta nói: “Vậy cậu cứ quay phim thật tốt. Dù là phim chiếu mạng, nhưng nếu diễn xuất tốt thì vẫn sẽ có người thích.”

“Vâng, cảm ơn ngài.”

Ký hợp đồng xong, lịch quay của anh liền bắt đầu được chuẩn bị, buổi chiều có thể quay cảnh đầu tiên. Anh đi làm tạo hình trước.

Giữa trưa thì ăn cơm hộp ở đoàn phim. Tuy nhiên, Giang Thư Niên đã dậy sớm làm cơm cho vào hộp giữ nhiệt, chỉ cần hâm nóng trong bếp xe là có thể ăn được.

***

Cùng lúc đó, tại nhà cũ của Phó gia.

Kiến trúc biệt thự mang phong cách vườn lâm viên, hoa mỹ tao nhã, dựa núi gần sông, đẹp như một bức tranh cuộn.

Chiếc xe đúng 11 giờ 20 phút đến trước tòa nhà chính. Phó Yến Lễ xuống xe, đi vào sảnh chính.

Mẹ anh, Thẩm Lệnh Nghi, thấy anh trở về, cũng không đứng dậy, hừ một tiếng: “Đây không phải là đứa con trai quý báu của tôi sao, chỉ muốn sống độc thân cả đời, đến cả mẹ mình cũng không màng, liên lạc còn phải nhờ trợ lý riêng.”

Phó Yến Lễ: “…Mẹ, gần đây con bận.”

“Con không có lúc nào không bận cả.” Thẩm Lệnh Nghi tiếp tục châm chọc: “Con đã 30 rồi, vẫn chưa tìm ai cả. Con có biết đàn ông qua 30 thì cơ thể bắt đầu xuống dốc không, chất lượng không còn tốt nữa, sau này không sinh được đứa con khỏe mạnh thì sao?”

Phó Yến Lễ: “…”

Khoảng thời gian trước anh mới đi khám sức khỏe, bác sĩ nói anh rất khỏe mạnh, chức năng cơ thể còn tốt hơn nam giới 25 tuổi.

Nhưng bà Thẩm Lệnh Nghi không tin, bà đưa ra một giải pháp: “Hay là con đi bệnh viện trữ tinh trùng đi.”

“Rồi dùng thủ đoạn trái đạo đức và pháp luật để tạo ra một đống trẻ con cho con sao?” Phó Yến Lễ vạch trần suy nghĩ của mẹ: “Mẹ à, con đã nói với mẹ rồi, chỉ cần tìm được chàng trai đó rồi nói rõ ràng, con sẽ chấp nhận sắp xếp hôn nhân.”

Thẩm Lệnh Nghi rất bất mãn: “Lại dùng cái cớ này để qua loa cho mẹ! Phó Yến Lễ, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ cho con ba tháng cuối cùng để tìm, hết thời gian thì nhất định phải tìm người kết hôn!”

Phó Yến Lễ khẽ thở dài: “Vâng.”

Mặc dù trong lòng vẫn chưa muốn từ bỏ, nhưng anh cũng không muốn chọc giận mẹ nữa.

Lời tác giả muốn nói:

Cảm ơn dịch dinh dưỡng và địa lôi của bảo bối Thẩm Nguy của tôi, cảm ơn dịch dinh dưỡng của bảo bối Khúc Cẩu. Cuốn sách này đang trưởng thành khỏe mạnh đây!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play