Tình huống nào mới cần đưa bọn trẻ đi? Nếu chỉ là thân mật bình thường không ảnh hưởng đến việc dậy vào ngày hôm sau thì chắc chắn là không cần. Chỉ khi dự tính ngày hôm sau cậu không dậy nổi và không tiện để Nặc Nặc đến thăm cậu, thì mới có thể… Ý của Phó Yến Lễ không cần nói cũng biết.
Mặt Giang Thư Niên bắt đầu ửng hồng, không dám tưởng tượng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, Phó Yến Lễ không khỏi quá xảo quyệt, một khi cậu đồng ý đưa bọn trẻ đi, chẳng phải là gián tiếp đồng ý chuyện sẽ xảy ra tối nay sao? Không hổ là nhà tư bản, một câu nói đều mang theo hai cái bẫy.
Mặc dù đã trải qua một thời gian dài chuẩn bị như vậy, Giang Thư Niên đối với chuyện này đã không còn mâu thuẫn như trước, thậm chí mỗi lần cậu đều được Phó Yến Lễ chiều chuộng rất thoải mái. Nhưng cậu rốt cuộc vẫn là người da mặt mỏng, ngại ngùng không dám trực tiếp đồng ý, đơn giản là từ chối trả lời kéo chăn trùm kín mặt, giả vờ làm đà điểu.
Giang Thư Niên không chịu trả lời, Phó Yến Lễ cũng có cách. Anh cười tủm tỉm mở miệng: “Vợ không nói gì tức là ngầm đồng ý.”
“Vậy thì em không đồng ý, hơn nữa tối nay em muốn ngủ cùng Nặc Nặc!” Giang Thư Niên lập tức vén chăn lên, đưa ra câu trả lời phủ định.
Phó Yến Lễ một lần nữa ôm cậu vào lòng, dùng giọng khàn khàn quyến rũ cầu xin: “Vợ ơi, cầu xin em, hôm nay là sinh nhật anh.”
Nửa người Giang Thư Niên đều bắt đầu tê dại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT