Cái hộp đó vẫn là gỗ đàn hương. Lúc Phó Yến Lễ mang về nhà, Giang Thư Niên còn tưởng rằng anh mua món đồ sứ quý giá nào đó. Nhưng khi thấy Phó Yến Lễ không mở ra mà lại đưa thẳng cái hộp vào phòng ngủ, Giang Thư Niên lập tức phản ứng, vội vàng xách chiếc vali đã chuẩn bị sẵn định phóng ra ngoài. Được rồi cậu biết đó là thứ gì rồi. Cậu muốn đổi vé bay ngay tối nay!
Đương nhiên là không chạy thoát, cậu bị Phó Yến Lễ chặn ngang ôm lấy. Thậm chí để đề phòng Giang Thư Niên lấy Nặc Nặc làm cớ, Phó Yến Lễ đã sớm đưa Nặc Nặc về trang viên nhờ Thẩm Lệnh Nghi trông nom một đêm. Đúng là có mưu đồ từ trước.
“Bảo bối, sẽ không quá khó chịu đâu, chúng ta dùng loại nhỏ trước nhé.” Phó Yến Lễ ôm chặt cậu vào lòng, lời lẽ ngọt ngào.
Giang Thư Niên xấu hổ không dám mở mắt, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống. Viên ngọc dược lớn chừng ngón giữa của Phó Yến Lễ, vừa lấy ra đã tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. Giang Thư Niên vùi mặt vào chăn cơ thể cứng đờ. Nhưng Phó Yến Lễ rất giỏi trong việc khiến Giang Thư Niên thả lỏng; thủ pháp của anh ngày càng điêu luyện. Nếu có một cuộc thi kỹ năng dạng này, Phó Yến Lễ chắc chắn sẽ giành giải nhất. Trong vài giây Giang Thư Niên thất thần Phó Yến Lễ đã nhanh tay hoàn thành việc đặt vào. Giang Thư Niên che miệng, gần như muốn gào lên vì mất bình tĩnh.
Sau khi xong xuôi, Giang Thư Niên ướt đẫm mồ hôi được Phó Yến Lễ ôm đi tắm rửa. Trong lúc di chuyển, sự hiện diện của viên ngọc dược cực kỳ mãnh liệt. Giang Thư Niên không kìm được túm lấy cơ ngực của Phó Yến Lễ cắn một cái. Phó Yến Lễ khẽ kêu lên, tay anh ấn nhẹ vào một chỗ nào đó, Giang Thư Niên lập tức ngoan ngoãn. Cậu thầm nghĩ lần này thì nhịn nhưng sau này khi có thể làm được, nhất định phải thường xuyên chuyển ra ở riêng với Phó Yến Lễ, không cho anh dễ dàng “ăn” mình. Chỉ là Giang Thư Niên quên mất rằng, một người đàn ông đói khát còn đáng sợ hơn cả sói.
Quả thật như Phó Yến Lễ nói, không hề khó chịu. Chỉ ban đầu có chút cảm giác, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã thích nghi thậm chí đêm đó Giang Thư Niên còn có một giấc ngủ cực kỳ ngon. Sáng hôm sau, người đẹp đắm chìm trong ánh nắng ban mai như đang phát sáng, vừa thánh thiện lại vừa mỹ lệ. Phó Yến Lễ gần như không nỡ chớp mắt, ngay cả hơi thở cũng tự động nhẹ nhàng hơn. Chờ đến khi Giang Thư Niên nhíu mày lúc viên ngọc dược được lấy ra, cái vẻ gợi cảm lộ ra đó khiến Phó Yến Lễ không nhịn được gần như mê muội hôn khắp người cậu một lần nữa. Cũng may là anh còn chú ý không để lại dấu hôn trên làn da lộ ra.
Lại một lần nữa ngồi chung chuyến bay với Dư Ngạn Thần, Dư Ngạn Thần gần như phát điên: “Anh em nói thật cho tôi biết, cậu có phải lén tu tiên không vậy?” Làn da ẩm mượt thế này, cứ như tự động có hiệu ứng làm đẹp, vừa nhìn đã biết là trộm ăn Tẩy Tủy Đan!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play