Đèn trần trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ ánh cam đặt dưới sàn, toả ra thứ ánh sáng ấm áp dịu nhẹ.
Lạc Thức Vi ngồi co người trên sofa, chân trần, hai chân khép lại ôm lấy đầu gối, áo sơ mi đã bung đến cúc thứ ba. Cậu ngửa đầu ra sau, nơi cổ trắng ngần là một vệt máu đỏ chói mắt.
Ngón tay thon dài của Nguyên Diệc Kỳ cầm miếng bông thấm cồn, nhẹ nhàng lau lên vết máu. Cậu khẽ rên lên vì đau, lập tức lùi lại theo phản xạ, đến cả yết hầu nhỏ nơi cổ cũng run rẩy khẽ khàng.
Bàn tay to của hắn nắm lấy cổ chân gầy guộc của cậu, đầu ngón tay xoa nhẹ lên phần xương nhô ra. Sau một lúc như đang cân nhắc, hắn kéo cậu vào lòng một cách thong dong.
Đùi bị ép tách ra, Lạc Thức Vi suýt chút nữa trượt khỏi sofa, đành phải bám lấy vai hắn, uốn người ngồi vững trong lòng hắn, vừa bực vừa bất lực:
“Nguyên cẩu, cái tư thế gì đấy hả!”
“Chẳng phải em vừa mới nói là tôi yêu em sao? Đã làm đạo diễn vô trách nhiệm rồi thì cũng nên biết hưởng chút quyền lợi chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play