Hôm sau quay phim, Lạc Thức Vi là người đến sớm nhất, thậm chí còn đến trước cả nhóm chuyên viên trang điểm.
Sau khi thay phục trang, cậu liền chăm chỉ bắt đầu ôn lại lời thoại. Nhân viên đoàn phim đi tới đi lui, nhưng chẳng ai để mắt tới cậu.
Đến khi chuyên viên trang điểm có mặt, người đó cũng không thèm liếc cậu lấy một cái.
Bởi vì trong đoàn phim của đạo diễn Nguyên lần này, đều là những tên tuổi đình đám trong giới giải trí hiện tại. Từng nhân vật đều có danh tiếng cả.
Còn Lạc Thức Vi chẳng qua chỉ là một diễn viên tuyến mười tám mới nổi nhờ web drama. Chưa từng đóng chính trong phim truyền hình chính thống, càng chưa nói đến phim lớn.
Chỉ nhờ đạo diễn Nguyên không quan tâm danh tiếng mà chỉ nhìn vào thực lực và sự phù hợp, cậu mới tranh thủ được vai diễn xuất hiện vỏn vẹn mười phút.
Được diễn phim của Nguyên Diệc Kỳ… rốt cuộc là may mắn, hay là tai họa?
Lạc Thức Vi cũng không đánh giá gì nhiều về số phận nguyên chủ, bởi vì bản thân cậu đã hoàn toàn bị cuốn vào sức hấp dẫn của kịch bản.
“Oa, anh Thống ơi, bộ phim đam mỹ này dữ quá nha, tôi là một thằng trai thẳng tử tế mà cũng phải vào vai đi quyến rũ một tên tra công nữa chứ!”
【Cậu có thể chọn từ bỏ.】
“Không! Tôi muốn diễn! Tuy tôi là trai thẳng, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ của anh trai, đánh bại phản diện, cứu lấy thế giới, soi sáng cõi đời này bằng ánh sáng chính nghĩa của hệ thống – cái gì tôi cũng dám diễn hết!”
Lạc Thức Vi dừng lại một chút, dè dặt hỏi thêm một câu:
“Vậy anh Thống ơi… nếu tôi diễn tốt có thưởng gì không?”
【……】
Hệ thống lần đầu tiên gặp phải một ký chủ lắm lời như vậy, im lặng một lúc rất "nhân tính hóa", sau đó vang lên âm thanh máy móc:
【Tuyên bố nhiệm vụ tân thủ: Trong khi vẫn giữ đúng thiết lập nhân vật nguyên bản, hoàn thành cảnh quay lần này, thành công trụ lại đoàn phim. Phần thưởng: Mở khóa kinh nghiệm người chơi nhiệm vụ tiền nhiệm. Thất bại: Xóa sổ.】
Bốn chữ cuối mang theo cảm giác máu chảy đầm đìa, lạnh đến thấu xương.
Lạc Thức Vi lập tức im bặt. Một lúc sau, cậu thì thầm:
“Không sao, dù sao tôi cũng chết một lần rồi. Nếu lần này qua cửa thì lời, không qua thì chết thêm lần nữa cũng không lỗ.”
Cậu ôn xong lời thoại, liếc nhìn điện thoại — sắp đến giờ quay. Lạc Thức Vi gập lại kịch bản, đi về phía một chuyên viên trang điểm đang rảnh tay, học dáng vẻ nguyên chủ, cười thẹn thùng:
“Chào anh, tôi là Lạc Thức Vi, vai Nam Nghiên. Phiền anh giúp tôi hóa trang được không?”
Vai của cậu là một sinh viên năm tư đại học, không cần trang điểm đậm, chỉ cần trông tinh thần, có thần thái là được — rất đơn giản.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là, người chuyên viên trang điểm đó chỉ liếc cậu qua loa một cái, rồi cau mày đầy khó chịu, giọng mất kiên nhẫn:
“Còn bao nhiêu người quan trọng chưa hóa trang xong, làm gì đến lượt vai phụ như cậu? Ra chờ!”
Tất nhiên là không phải “mọi người” chưa xong.
Những vai gọi là “quan trọng” kia đều là diễn viên của cảnh quay sau, nhưng nịnh bợ là phải tranh thủ càng sớm càng tốt. Còn với những vai vô danh như Lạc Thức Vi, ai thèm quan tâm?
Người khác cũng chỉ liếc cậu một cái, trong mắt đầy chế giễu, chẳng buồn nói gì.
Bị cho ăn bế môn canh, Lạc Thức Vi nhìn bóng lưng người kia mà mếu máo, lẩm bẩm oán giận:
"Anh à, giới giải trí đúng là nịnh giàu khinh nghèo quá đáng luôn. Nếu hôm nay quay mà tôi đến muộn, chắc bị Nguyên Diệc Kỳ đá ra khỏi đoàn luôn quá.”
【Cậu có thể lựa chọn từ bỏ.】
“Không được. Tôi còn phải sống sót về nhà, tiếp tục sự nghiệp còn dang dở nữa.”
Lạc Thức Vi nghiêm túc điều chỉnh lại tâm trạng.
Giới giải trí là nơi mà diễn viên tuyến dưới bị chèn ép là chuyện bình thường. Cãi vã với họ cũng chẳng ích gì. Giờ chỉ còn hai lựa chọn: hoặc tự hóa trang, hoặc đến tổ B cầu cứu Việt Kiều.
Đúng lúc cậu đang nghĩ như vậy, cửa phòng hóa trang chợt mở ra, mọi người theo bản năng nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Cố Du, một trong hai nam chính của 《Vượt Rào》, đang cùng trợ lý đi ra.
Hắn cao ráo, mặc vest chỉnh tề, mặt mày tuấn tú, khí chất trưởng thành nhã nhặn — y như tổng tài bá đạo từ trong phim bước ra.
Đây chính là ảnh đế ba lần đoạt giải Cố Du. Ra mắt nhiều năm, hắn giành vô số giải thưởng lớn nhỏ. Ba chiếc cúp quan trọng nhất trong nước, hắn đều có đủ. Giờ chỉ còn thiếu một giải quốc tế để bước lên đỉnh vinh quang.
Lần này hắn nhận lời đóng 《Vượt Rào》 của Nguyên Diệc Kỳ, chính là nhắm đến giải thưởng danh giá nhất thế giới.
Hắn vừa xuất hiện, không khí lạnh nhạt trong phòng lập tức thay đổi. Nhân viên đoàn phim thi nhau vây lại lấy lòng, đến cả những minh tinh luôn giữ vẻ cao ngạo cũng nhiệt tình lễ phép.
Đúng lúc này, ánh mắt Cố Du đảo qua khắp phòng, bất chợt dừng lại ở chàng thanh niên đang ngồi trong góc. Lạc Thức Vi đang cầm kịch bản, có vẻ hơi bối rối, gương mặt tinh xảo có chút ngơ ngác, vành mắt vì thiếu ngủ mà hơi đỏ, trông như một con thỏ nhỏ bị ép đến đường cùng, ngoan ngoãn mà vô hại.
Khóe môi Cố Du khẽ cong lên, chủ động cất tiếng:
“Sắp quay rồi, Tiểu Lạc sao còn chưa hóa trang? Nếu bên này bận quá, để Thẩm Húc trang điểm cho em trước đi.”
Thẩm Húc — chuyên viên trang điểm riêng đi theo Cố ảnh đế.
Một câu nói như hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh.
Không ai ngờ Cố ảnh đế lại chú ý đến một tiểu minh tinh vô danh như vậy. Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Lạc Thức Vi.
Lạc Thức Vi sửng sốt, ngẩn người một lúc rồi lập tức mỉm cười. Cậu không hề làm bộ từ chối, chỉ cười ngoan ngoãn, răng nanh thấp thoáng:
“Cảm ơn Cố tiền bối.”
Không ai ngờ hai người họ lại quen nhau. Chuyên viên trang điểm ban nãy từ chối cậu lập tức hoảng hốt, hối hận muốn chết:
“Có thời gian, có thời gian! Tôi sẽ giúp Lạc lão sư hóa trang ngay…”
Còn chưa nói hết câu đã bị tổ trưởng hóa trang cắt lời:
“Cậu đi giúp người khác là được rồi. Lạc lão sư có cảnh quay với Cố lão sư, cần hóa trang kỹ càng một chút, để tôi lo.”
Tổ trưởng quay sang nhìn Cố Du, nịnh nọt cười:
“Cố lão sư cứ yên tâm, đảm bảo không ảnh hưởng tiến độ quay.”
Không khí lạnh nhạt ban nãy biến mất hoàn toàn. Chỉ một câu của Cố Du đã khiến Lạc Thức Vi từ tầng đáy lập tức được nâng lên thành trung tâm của cả phòng hóa trang.
Sự chênh lệch quá rõ ràng, thật sự có thể dùng từ "nực cười" để miêu tả.
Lạc Thức Vi ngồi trên ghế, nhìn tổ trưởng hóa trang trước giờ vẫn ngạo mạn nay bận rộn vây quanh mình, ánh mắt không khỏi có chút kỳ lạ.
Cậu thì thầm với hệ thống:
“Anh à, anh thấy không? Chỉ cần một câu nói, là có thể khiến một người từ đáy chuỗi thức ăn vọt lên đỉnh. Giới giải trí đúng là một nơi đáng sợ thật đó…”
Nhưng là người được lợi, cậu cũng rất hưởng thụ niềm vui này.
Chỉ là lần này, hệ thống lại hiếm khi im lặng, không đáp lại gì cả.
Trước giờ quay, Lạc Thức Vi còn đặc biệt tìm đến Cố Du cảm ơn, thái độ vô cùng chân thành.
“Chuyện nhỏ thôi.”
Cố Du cười khẽ, đùa một câu:
“Khi đó thấy em đứng đó, trông đáng thương như con thỏ nhỏ bị dồn ép đến đường cùng, nên không đành lòng, mới lên tiếng giúp thôi. Nếu muốn cảm ơn, tối nay mời tôi một bữa nhé?”
“Không vấn đề gì!”
Lạc Thức Vi lập tức đồng ý.
Sau khi Cố Du rời đi, cậu còn ngồi đó lắc lư đắc ý, lẩm bẩm:
“Người tốt thật nha~ Anh Thống ơi, em phát hiện đoàn phim này vẫn là người tốt chiếm đa số, cho nên mới bị hại thê thảm như vậy. Cái tên phản diện kia thật sự không phải người mà…”
Cậu còn chưa nói hết câu, đã phát hiện phim trường đột nhiên yên lặng một cách kỳ lạ. Lạc Thức Vi nhìn quanh nghi hoặc:
“Sao thế? Mọi người bị làm sao vậy?”
Đúng lúc đó, cửa studio bị đẩy ra. Cùng với tiếng bước chân chậm rãi, một giọng nam ôn hòa vang lên:
“Sao ai cũng ngây ra vậy? Các tổ vào vị trí, chuẩn bị quay thôi.”
Lạc Thức Vi ngẩng đầu nhìn — một người đang bước về phía họ.
Người đàn ông ấy có gương mặt tuấn tú, khí chất bất phàm, khóe môi luôn mang nụ cười dịu dàng như gió xuân. Dù là kẻ ác cũng khó mà giữ phòng bị khi đối diện với hắn.
Hắn mặc sơ mi trắng và quần tây đen không dính một hạt bụi, tay cầm kịch bản, từng động tác đều tao nhã, chậm rãi mà chắc chắn. Hắntrông như một học giả điềm đạm, hòa nhã.
Sự xuất hiện của hắn — giống như ánh trăng trong vắt giữa bầu trời, hoàn toàn không hợp với sự hỗn loạn của phim trường.
Nhưng mọi diễn viên dù kiêu căng hay lạnh lùng, đều đồng loạt lộ ra ánh mắt tôn kính và ngưỡng mộ, như thể đang nhìn thấy thần minh.
“Đạo diễn Nguyên.”
Lạc Thức Vi bất giác cứng người, đồng tử co rút nhẹ, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên:
— Nguyên Diệc Kỳ.
Cậu chớp mắt, tâm trạng lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
Không thể ngờ rằng, tên phản diện ấy không chỉ sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ, mà khí chất còn... thánh khiết đến khó tin.
Đúng vậy — thánh khiết — từ mà Lạc Thức Vi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng để miêu tả một người đàn ông.
Nhìn gương mặt kia, cậu bỗng hiểu ra — vì sao tất cả mọi người đều bị hắn lừa.
Nguyên Diệc Kỳ không nói nhiều, rất nhanh đã chỉ huy mọi người vào vị trí chuẩn bị quay.
Nhìn ra được — hắn cực kỳ coi trọng cảnh diễn này.
Hắn cởi áo khoác, đặt lên ghế, đôi mắt xám xanh không rời màn hình, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm, hành động hay nhịp thở nào của diễn viên.
Đây là cảnh diễn trước khi quyến rũ.
《Vượt Rào》 kể về một cặp đôi đồng tính — tra công nhờ nam chính giúp đỡ mà gây dựng sự nghiệp, nhưng vì không dám đối mặt định kiến xã hội, vừa lén kết hôn với phụ nữ, vừa cầu xin nam chính đừng rời bỏ mình.
Cuối cùng, vì không thể chịu nổi phản bội, áp lực hiện thực và áy náy lương tâm, nam chính phát bệnh trầm cảm và tự kết liễu đời mình.
Lạc Thức Vi vào vai Nam Nghiên, sinh viên năm tư được nam chính giúp đỡ, vào công ty thực tập. Cậu vốn là một nam sinh ngây thơ, nhút nhát, nhưng dần dần bị xã hội nhuộm bẩn.
Vì muốn thoát khỏi khổ cực, vì muốn một bước lên trời, cậu lợi dụng lúc nam chính vắng mặt để quyến rũ người yêu của anh ấy.
Cảnh quay này — bắt đầu từ lúc Nam Nghiên bị nhốt trong hầm rượu bí mật của công ty.
Lạc Thức Vi đã thay xong trang phục của một viên chức: áo sơ mi trắng phối cùng quần yếm tây trang màu lam. Cậu đứng dưới ánh đèn mờ tối, bốn phía tràn ngập hơi ẩm lạnh lẽo, càng làm cả người trông mảnh khảnh đến mức gần như gầy gò.
Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi, vận dụng những ký ức và kinh nghiệm của nguyên chủ trong đầu, dần dần hòa mình vào nhân vật.
Cậu bị đồng nghiệp nhốt trong tầng hầm.
Thiếu niên ôm lấy cơ thể, cuộn tròn ở một góc cửa ra vào. Không khí lạnh lẽo, hoàn cảnh âm u, cùng nỗi phẫn uất và bất lực khi bị trêu chọc quấn lấy nhau, khiến cậu càng khó thở hơn.
Nam Nghiên siết chặt tay thành nắm đấm, đặt bên môi, bật ra một tiếng nức nở đầy phẫn uất và tủi thân.
Đúng lúc này, Nguyên Diệc Kỳ bất ngờ hô: “Dừng lại.”
Lạc Thức Vi hoàn hồn, lần đầu tiên quay phim đã bị cắt ngang khiến cậu có chút hoảng, chớp chớp mắt hỏi:
“Đạo diễn Nguyên, xin lỗi… là do em chưa nhập được cảm xúc ạ?”
“Không phải.”
Nguyên Diệc Kỳ bước đến gần. Ống tay áo hơi vén lên, để lộ cổ tay trắng mịn như ngọc. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lạc Thức Vi, giọng nói ôn hòa tựa như có thể trấn an lòng người:
“Không phải lỗi của cậu, cảm xúc bùng nổ rất tốt.”
Nói rồi, hắn quay đầu nói với phó đạo diễn:
“Gọi chuyên viên trang điểm lại đây, lớp hóa trang này chưa đạt.”
Lạc Thức Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy trên người Nguyên Diệc Kỳ có một loại khí chất thần thánh khó nói thành lời — khiến người ta hoàn toàn không thể sinh ác cảm, ngược lại rất dễ bị hắn dẫn dắt cảm xúc.
Nếu không phải đã biết trước kịch bản, cậu thực sự không dám tin, người đàn ông trông như tiên nhân giáng thế này lại là kẻ đứng sau mọi bi kịch, là đại BOSS khiến cả thế giới này chỉ còn lại danh nghĩa trong nguyên tác.
Chẳng bao lâu, chuyên viên trang điểm đã đến.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt Lạc Thức Vi tái nhợt vì bị kinh hãi, đôi môi không chút huyết sắc khẽ run lên theo từng nhịp thở, trông yếu đuối đến mức khiến người ta không khỏi thương xót.
Nguyên Diệc Kỳ đứng sau máy quay xem lại vài lần, cuối cùng vẫn không hài lòng, khẽ lắc đầu.
Ngón tay thon dài của hắn đột nhiên nâng cằm Lạc Thức Vi lên. Hành động bất ngờ khiến cậu giật mình muốn tránh né, nhưng lại bị hắn giữ chặt, không cách nào nhúc nhích.
Ngay sau đó, người đàn ông luôn toát ra vẻ ôn hòa tựa gió xuân ấy lại đích thân mở hộp trang điểm, lấy ra một chút má hồng, cẩn thận thoa lên gò má cậu.
Động tác của hắn vô cùng nghiêm túc, không hề có nửa phần mờ ám, giống như đang đối mặt với một tác phẩm nghệ thuật mà chăm chú hoàn thiện.
Lạc Thức Vi chỉ cảm thấy gương mặt vốn lạnh lẽo bỗng chốc nóng bừng, không biết là vì lớp má hồng, hay vì ngón tay của Nguyên Diệc Kỳ chạm vào. Trong khoảnh khắc, gương mặt tái nhợt ấy liền phủ một lớp đỏ hồng yêu dị.
Hoạt sắc sinh hương.
Mọi người xung quanh đều nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cố tình đương sự lại hoàn toàn không nhận ra gì bất thường, thấy Nguyên Diệc Kỳ vừa buông tay, Lạc Thức Vi liền hỏi rất tự nhiên:
“Đạo diễn Nguyên, vậy được chưa ạ?”
“Được rồi. Mọi người về vị trí.”
Nguyên Diệc Kỳ mỉm cười gật đầu, ra hiệu mọi người trở về chuẩn bị quay. Riêng hắn vẫn đứng bên cạnh Lạc Thức Vi, ôn tồn chỉ đạo cậu nhập vai.
“Một lát nữa, nhân vật mà Cố Du đảm nhận sẽ mở cửa tầng hầm. Giây phút đó, anh ta chính là cứu tinh của cậu.”
“… Cứu tinh?” Lạc Thức Vi có chút do dự.
“Đúng vậy, cứu tinh.”
Nguyên Diệc Kỳ kiên nhẫn giải thích:
“Cậu đã bị nhốt trong tầng hầm khoảng bốn tiếng. Lạnh lẽo, sợ hãi, đói khát, còn có cả căm hận với những kẻ bắt nạt cậu — tất cả cảm xúc ấy sẽ bùng nổ khi cậu nhìn thấy người đó.”
“Anh ta là cứu tinh của cậu. Không chỉ cứu cậu ra khỏi tầng hầm, mà còn có thể đưa cậu một bước lên mây. Chỉ cần cậu quyến rũ được anh ta, sẽ không còn bị nhục mạ, bị chà đạp như hiện tại. Ngược lại, cậu sẽ có thể giẫm nát những kẻ đó dưới chân mình…”
… Là như vậy sao?
Lạc Thức Vi cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.
Nguyên Diệc Kỳ nhìn thẳng vào cậu, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Giống như hôm nay cậu đã trải qua vậy — khi không có lưu lượng, không có tài nguyên, không có năng lực… đến cả một chuyên viên trang điểm nhỏ nhoi cũng có thể giẫm đạp lên cậu, tùy ý trêu chọc. Cảm giác đó vô lực và đáng căm ghét biết bao.”
“Nhưng mà…”
“Chỉ một câu của Cố Du thôi — chỉ một câu — đã thay đổi hoàn toàn số phận của cậu. Những tài nguyên, danh tiếng, địa vị mà cậu cố gắng cả đời cũng không có được… chỉ cần bám lấy cứu tinh ấy, tất cả sẽ đến dễ như trở bàn tay, đúng không?”
Nguyên Diệc Kỳ giống như một ma quỷ đầy mê hoặc, giọng nói của hắn dịu dàng đến mức khiến người ta không thể kháng cự. Nhưng Lạc Thức Vi lại như rơi vào vực băng trong khoảnh khắc.
Con ngươi cậu co rút, gắt gao nhìn người đàn ông trước mặt — người tựa như tiên nhân ấy, giờ phút này lại khiến toàn thân cậu nổi da gà.
Hắn biết hết.
Nguyên Diệc Kỳ — người đàn ông đáng sợ này — rõ ràng không có mặt ở phòng hóa trang khi đó, vậy mà từng mâu thuẫn nhỏ đều nằm trong lòng bàn tay hắn…
Hắn nắm rõ điểm yếu của từng người, biết cách khơi dậy dục vọng, dẫn họ sa ngã, rồi hủy diệt.
Giờ thì Lạc Thức Vi đã hiểu vì sao nguyên chủ lại bị hủy diệt nhanh như thế.
Với hắn, hủy diệt một người… dễ như trở bàn tay.
Nguyên Diệc Kỳ mỉm cười, ánh mắt xanh xám nhìn chằm chằm vào cậu không chớp — đôi mắt dịu dàng đến mức như muốn nhấn chìm cả linh hồn người đối diện.
Nhưng Lạc Thức Vi đã hoàn toàn tỉnh táo — bởi cậu biết rõ…
Con mồi hiện tại…
Chính là cậu.
Nhận thức này khiến Lạc Thức Vi rùng mình khẽ khàng.
Sợ sao? Có lẽ có. Nhưng nhiều hơn là một cảm giác kích thích như đang đi trên dây giữa không trung.
Thật đúng lúc quá, Nguyên Diệc Kỳ…
Nhiệm vụ của tôi — chính là hủy diệt anh.