Văn án – Dù gió đêm có thổi
Từ bé, Thương Vị Vãn đã học cách sống thật chỉn chu. Cô đi từng bước nhỏ trong đời, không cho phép mình vấp ngã, càng không cho phép mình lùi bước.
Cô nỗ lực học hành, nỗ lực làm việc, nỗ lực đến mức không dám yêu sai người.
Thế nhưng… sai lầm duy nhất trong những năm tháng thanh xuân của cô, là trót đem lòng yêu một người vốn chẳng thuộc về mình – Chu Lãng, người con trai đã có bạn gái.
Tình cảm ấy, không hoa lệ, không lời hứa, chỉ như cơn mưa mùa hạ – dai dẳng, nặng nề và chẳng thể tạnh.
Cô giấu nó trong lòng suốt bảy năm, tưởng như không ai hay biết.
Cho đến một đêm mưa, bí mật ấy bị một người vô tình vạch trần.
Trong ánh đèn mờ ảo cuối hành lang quán bar, Trình Khuyết – người đàn ông có nụ cười bất cần và ánh mắt sâu như gió đêm – lạnh nhạt hỏi cô:
“Thích ai không thích, lại đi thích một người có vợ?”
Cô khẽ cười, trong hơi men dìu dịu:
“Vậy còn anh? Thích chị dâu người ta, cũng đâu khá hơn gì.”
Và rồi, cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác – một bước chân đi lạc, dẫn tới một đoạn tình cảm không danh phận, không ánh sáng, chỉ vì tiền… và một chút yếu lòng.
Anh từng nói với cô, bằng giọng điềm tĩnh nhất:
“Em có thể yêu tiền của tôi, nhưng đừng dại dột yêu chính tôi.”
Cô tin, anh là kiểu người mãi mãi không vì ai mà dừng lại.
Nên cô chưa từng dám mong cầu.
Cho đến khi trái tim bắt đầu run rẩy, cô chọn kết thúc. Nhưng ngay lúc ấy, anh lại nói:
“Nếu tôi muốn vượt ranh giới thì sao?”
Lúc ấy, cô mới biết…
Tình yêu, càng giấu, càng lộ.
Càng cố rời xa, càng khắc sâu.
Cô từng nghĩ, sau khi rời khỏi anh, anh sẽ có hai con đường:
Một là quay về bên người cũ.
Hai là tiếp tục là một Trình nhị công tử ăn chơi nức tiếng.
Không ngờ, một lần tình cờ trong thang máy, anh lạnh lùng buông lời:
“Thương Vị Vãn, từ nay, đừng trở lại tìm tôi nữa.”
Anh xoay người bước đi dứt khoát, để lại cô với trái tim đã nhuốm đầy yêu thương.
Tưởng đâu từ đó sẽ là ngăn cách mãi mãi.
Nhưng đêm hôm ấy, điện thoại rung lên.
Đầu bên kia, giọng nam dịu dàng khàn khàn trong men rượu, lặp đi lặp lại tên cô:
“Vãn Vãn… Vãn Vãn…”
Hoá ra, có những đoạn tình cảm, càng cố dập tắt lại càng cháy âm ỉ.
Có những người, càng cố quên, càng khắc sâu vào tim.
Thể loại: Hiệp ước tình yêu, mối quan hệ mờ ám chuyển thành chính thức, 1v1, song hướng cứu rỗi, lãng tử hoàn lương, ngọt đắng đan xen.
Nam chính: Trình Khuyết – lãng tử phong trần, ngoài lạnh trong ấm, yêu sâu mà chẳng nói.
Nữ chính: Thương Vị Vãn – dịu dàng kiên cường, thương người không dám nói, yêu người chẳng thể nắm.
Một câu tóm tắt: Giữa những cơn gió đêm, có một người vẫn khẽ gọi tên em mãi không thôi.