Như đệ tử Thiên Cơ Đường dự đoán, âm thanh của hắn đã thu hút ánh mắt của tất cả các trận pháp sư xung quanh. Những trận pháp sư đứng gần đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, liền thì thầm kể lại cho những người khác. Rất nhanh, nhiều trận pháp sư đều đã biết nguyên nhân khiến đệ tử Thiên Cơ Đường tức giận như vậy.
Có trận pháp sư nhìn hình ảnh trên thủy kính trên không, nghi hoặc nói: "Thật sự mắc lỗi sao?"
Cũng có vị trận pháp sư trước đó nhờ lời bình luận mà thu được không ít nhân khí cười lạnh nói: "Bọn họ cho rằng Đoạn đại sư và Chúc đại sư là ai? Há là hạng người vô tri cuồng vọng có thể dễ dàng nhìn thấu. Mắc lỗi? Bổn đại sư đây chưa nhìn ra chỗ nào mắc lỗi cả." Hắn còn chưa nhìn ra, mấy kẻ có khuôn mặt xa lạ ngồi bên kia sao có thể nhìn ra được? Hắn lại nói thêm: "Chẳng qua là làm ồn ào để được chú ý, muốn thu hút ánh mắt của các vị đạo hữu thôi."
Từ Chân Vũ không muốn cãi cọ với đám đệ tử Thiên Cơ Đường này, còn Bạch Kiều Mặc thì mang vẻ mặt xem kịch vui. Có mắc lỗi hay không, chờ đến khi Đoạn Ngôn Cơ hết đường đi thì tất cả mọi người trong Hoàng Sa Cốc sẽ nhìn thấy từ hình ảnh thủy kính. Cho nên lúc này tranh cãi bằng lời nói cũng không có tác dụng.
Nhưng Phong Minh thì không chịu được! Dám trào phúng Bạch đại ca của hắn sao? Lại còn vị trận pháp sư muốn thu hút ánh mắt kia, dám nói Bạch đại ca của hắn lòe thiên hạ? Muốn làm hắn tức chết à!
Phong Minh cười nhạo ra tiếng: "Tại sao lại nóng vội không kiềm chế được? Có mắc lỗi hay không, chờ xem rồi sẽ biết. Còn Đoạn sư huynh của ngươi có thiên tư gì? Có thể so sánh với Từ Chân Vũ đại sư trăm năm trước sao?"
Từ Chân Vũ bản thân ngượng ngùng gãi gãi mặt. Vị đạo hữu này nói chuyện quá thẳng thắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT