Khi đã biết thân phận thật sự của Thư lão, thái độ của Phong Minh trở nên tùy tiện hơn nhiều. Đương nhiên, không có lý do này, hắn cũng có thể tự tìm ra nhiều cớ để mình được tùy ý.
Phong Minh đi vòng quanh Thư lão một lượt, mang theo ánh mắt nghiên cứu: "Thư lão là ký thác một sợi thần hồn của mình vào trong thân thể con rối này sao? Hiện tại nhìn gần thế này, con rối này được làm thật quá đi."
Lão giả tiêu sái vẫy vẫy ống tay áo nói: "Đương nhiên rồi, không phải đồ tốt nhất thì làm sao xứng với thân phận của bản thân ta được?"
Nhìn cái giọng điệu tự mãn và khoe mẽ này, y hệt Lâm Kỳ, thảo nào Phong Minh buột miệng nói ra và đoán trúng thân phận của hắn.
Phong Minh tò mò hỏi: "Vậy tiền bối để lại sợi phân thần ở đây làm gì? Là để cho vui sao?"
Bạch Kiều Mặc nghe xong suýt bật cười, hắn nghi ngờ nếu tiền bối thật sự nói là để cho vui, về sau Minh đệ cũng sẽ làm ra một màn như vậy.
Lão giả hờ hững nhìn Phong Minh nói: "Đúng là để cho vui đó, sao, ngươi cũng muốn thử không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT