Sau khi từ biệt Thượng tiên sinh, Phong Minh vẫn rất ngạc nhiên về chuyện của Úc Phúc: “Khó trách ngay cả Hải đại thiếu cũng không thể hỏi thăm ra nguyên nhân cụ thể. Thân phận của vị nữ tử liên quan chắc chắn không hề thấp, hơn nữa hắn lại dám có ý đồ với Giang đạo hữu. Hắn không sợ Hải đại thiếu biết được rồi xé xác hắn ra sao?”
Bạch Kiều Mặc nói: “Phỏng chừng chuyện này chỉ có cha con Giang thành chủ và bản thân Úc Phúc biết. Thượng tiên sinh có thể là suy đoán ra từ những chuyện trong nội đường Bách Thảo Đường.”
Phong Minh cảm thán: “Họ Úc có tầm nhìn thật cao, lần một lần hai, đều nhắm vào những nữ tử không tầm thường. Thật sự là không nhìn ra được nha.”
Bản thân Úc Phúc dung mạo không nổi bật, nhưng tầm nhìn lại khá cao.
Hai người cũng chỉ buôn chuyện một chút, đều sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, dù sao nếu chuyện này lan truyền, cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến Giang Như Chiêu. Còn việc Hải đại thiếu có biết hay không, thì tùy vào bản lĩnh của chính hắn.
Về giao dịch với Bách Hiểu Đường, hai người tạm thời cũng không để trong lòng. Trước khi họ đạt được một thân phận và địa vị nhất định, Bách Hiểu Đường cũng không thể đưa ra yêu cầu gì với họ. Thượng tiên sinh nói chuyện cũng rất thẳng thắn, ông ấy đặt cược vào tiền đồ tương lai của họ. Nếu tiền đồ tương lai của hai người rất tốt, thì Bách Hiểu Đường sẽ thắng cược. Nếu hai người trở thành người bình thường, cái gọi là chuyện họ nợ ân tình, không nói đến họ, phỏng chừng Bách Hiểu Đường sẽ chẳng bao giờ nhắc đến.
Vậy nên bây giờ lo lắng làm gì, cứ phát triển một cách khiêm tốn trước đã. Chỉ khi thực lực được nâng cao, họ mới có giá trị lớn hơn trong mắt người khác. Việc có thể lên bảng xếp hạng của Bách Hiểu Đường muộn một chút cũng tốt, họ không muốn quá nhanh bị các thế lực ngũ phương tông môn ở U Minh đại lục tìm đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT