Phong Tùng Hải cũng đang ngồi ở ghế khách quý, đáng tiếc lại ở đối diện với Phong Kim Lâm, một người bên trái, một người bên phải, không có cách nào nói chuyện với nhau. Đến đây đã mấy ngày, biết Phong Kim Lâm đang ở khách viện thư viện, hắn cũng đã nhờ người dâng thiệp, muốn gặp mặt. Đáng tiếc Phong Kim Lâm cứ ru rú trong khách viện, không muốn gặp ai, những thiệp được gửi đến ông ấy xem cũng không thèm xem. Vì vậy, sau khi thiệp của Phong gia được gửi vào, cũng giống như các thế lực khác, không hề có động tĩnh gì.
Lần nữa gặp lại Phong Kim Lâm, Phong Tùng Hải đều có chút ngưỡng mộ. Tu vi của cháu trai còn cao hơn hắn, từ trong miệng người khác biết được, thế mà đã là Nguyên Đan Cảnh trung kỳ. Phong Tùng Hải không thể không thừa nhận, trong số con cháu Phong gia, chỉ có Phong Kim Lâm là xuất sắc nhất, càng đừng nói Phong Kim Lâm còn có một song nhi luyện dược sư với thiên phú xuất chúng như Phong Minh.
Đang lúc Phong Tùng Hải trong lòng cân nhắc chuyện cha con Phong Kim Lâm, Dư Tiêu lên sân khấu, ngay sau đó liền tiết lộ chuyện Ngưng Hồn Thảo và Ngưng Hồn Đan. Lúc này Phong Tùng Hải làm sao còn ngồi yên được, cũng bất chấp những suy tính trong lòng, vội vàng gửi tin tức về gia tộc để giải thích rõ chuyện này. Đôi mắt hắn đều phải đỏ lên, quá rõ ràng Ngưng Hồn Đan có ý nghĩa gì. Phong gia nếu có được một viên Ngưng Hồn Đan, có lẽ cũng có thể tạo ra một Khai Hồn Cảnh cường giả.
Tuy nhiên, hắn lại vô cùng rõ ràng rằng, với nhiều thế lực đến như vậy, lại có thành viên hoàng thất ở đây, Phong gia muốn trong tình huống này đoạt được một viên Ngưng Hồn Đan thì khó hơn lên trời. Nhưng hắn lại không thể khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn cơ hội vuột khỏi tay. Hắn phải làm gì bây giờ? Mắt thấy tình thế phát triển thành việc Dư Tiêu phải ngay tại chỗ để mọi người đấu giá Ngưng Hồn Đan, Phong Tùng Hải đột nhiên đứng lên, sải bước đi về phía Phong Kim Lâm.
Hắn chỉ có thể cầu cứu Phong Kim Lâm. Mặc dù lần này đến đây mang theo trọng lễ để dâng cho Dư Tiêu đại sư, nhưng muốn đoạt được một viên Ngưng Hồn Đan, số nguyên tinh và các vật phẩm khác mà hắn mang theo, cộng lại cũng không đủ. Lúc này việc gia tộc phái người mang tài vật đến đã không còn kịp nữa, chỉ có thể tìm ngoại viện.
“Kim Lâm, ta có việc cầu ngươi.” Phong Tùng Hải không vòng vo với cháu trai, đi thẳng vào vấn đề.
“Ô? Hóa ra là Lục thúc à.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT