Sau một hồi nói chuyện phiếm cùng Phong Minh, Kỷ Viễn bình tĩnh hơn một chút. Sở dĩ hắn không rời đi ngay lập tức, mà kiên nhẫn trêu đùa cùng Phong Minh, là vì lo lắng sau khi rời đi, nhìn thấy Thu Dịch sẽ thất thố, không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình. Rót thêm một ly trà, Kỷ Viễn khôi phục lại hình tượng ôn hòa văn nhã trước đó, đứng dậy từ biệt Phong Minh và Bạch Kiều Mặc.
Phong Minh đôi khi miệng tuy xấu, nhưng nhân phẩm thực sự không tệ, nếu không làm sao lại bênh vực kẻ yếu cho một gia tộc như Kỷ gia? Người khác đều thờ ơ, không liên quan đến mình, trước đây hắn làm sao lại không lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra chứ.
Kỷ Viễn rời đi, cánh cửa đóng lại sau, Phong Minh liền nằm liệt ngồi trên ghế.
“Thật không ngờ, tất cả chuyện này lại bị vạch trần nhanh như vậy, lại còn là Kỷ Viễn tự mình phát hiện ra. Huynh nói Kỷ Viễn có thể kiên trì mãi không để người khác nhìn ra dấu vết không?”
Bạch Kiều Mặc suy nghĩ một lát nói: “Chắc là sẽ được, dù sao bây giờ hắn vẫn chưa làm rõ mình rốt cuộc có phải cô nhi Kỷ gia hay không.”
Phong Minh phủ cằm thở dài: “Đôi khi thật hy vọng chuyện này là nhầm, hắn tuy cũng họ Kỷ, nhưng lại không có chút quan hệ nào với Kỷ gia này.”
Bạch Kiều Mặc xoa xoa đầu Phong Minh, đây là minh đệ của hắn tình nguyện mà thôi. Kỷ gia bị diệt cũng mới hai mươi mấy năm, chẳng qua Hoàng Thành cách Lam Dương quận quá xa, cho nên người ở đây không biết gì. Nhưng tin chắc rằng khi đến Lam Dương quận, không thể nào tất cả mọi người đã quên Kỷ gia cùng với những gì Kỷ gia đã làm. Những người dân từng được Kỷ gia bảo vệ, từng hưởng thụ sự phòng hộ của trận pháp Kỷ gia, vẫn còn rất nhiều người đang tồn tại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play