Phong Minh không thể tưởng tượng nổi hỏi cha hắn: “Chẳng lẽ ý cha là nói, những hải tặc đó và Ngân Giáp Vệ của triều đình, đều đang đi tìm rồng trong truyền thuyết sao? Có dấu vết của rồng xuất hiện sao? Thật sự có rồng à?”
Phong Kim Lâm cười nói: “Có thật sự có rồng hay không cha không biết, nhưng vùng biển này tuyệt đối có thứ tốt xuất hiện. Tuy nhiên, trên biển quá nguy hiểm, các thế lực tham gia vào đó cũng quá nhiều. Phong Ưng dong binh đội chúng ta sẽ không đi mạo hiểm như vậy, các con cũng vậy, không đáng đâu. Nếu hai con có ai thăng cấp Nguyên Đan Cảnh, thì có thể mạo hiểm qua đó xem thử.”
Còn hiện tại ư, Phong Kim Lâm cho rằng vẫn là nên đi ngủ đi thôi.
Phong Minh tuy thích xem náo nhiệt, nhưng cũng biết cha hắn nói đúng. Trên biển không thể so với đất liền, gặp phải nguy hiểm muốn chạy trốn cũng không biết trốn đi đâu. Hơn nữa, những hải tặc đó còn hung ác hơn tu giả trên đất liền.
Phong Minh nói: “Vậy con tìm một vùng đất liền gần đó, xem có thể vây xem trận náo nhiệt này không?”
Phong Kim Lâm thấy song nhi nhà mình đã nghe lọt lời hắn, liền đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy, làm sao có thể không đồng ý, nên nói: “Được, đến lúc đó, cha sẽ dẫn các con qua đó chờ, có náo nhiệt thì xem, không có thì về.”
Bạch Kiều Mặc nghe được dở khóc dở cười, sau khi tiêu hóa thông tin này, liền cùng Phong Minh rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play