Lạc Trúc trông thấy Phong Minh từ xa thì mừng rỡ: “Phong đạo hữu, cuối cùng huynh cũng về rồi, ta đã chờ huynh mãi đấy.”
Phong Minh bước đi lững thững, hỏi lại: “Chờ ta làm gì?”
Lạc Trúc đáp: “Huynh bận rộn chuyện gì ở ngoài mà cứ đi mãi? Ta ở đây chẳng biết nên làm gì, lại không muốn làm Lục đại ca bận lòng.”
Phong Minh cười ha hả: “Hề, chỉ là bận việc vặt ấy mà. Hai hôm nay ta đi thăm dò tình hình ở hệ đan dược, còn bắt đầu nghe lỏm các lớp của họ rồi. À phải rồi, ta đã nói với Lạc đạo hữu rằng ta là một đan sư chưa nhỉ?”
Lạc Trúc chớp mắt: “A… giờ thì ta đã biết.”
Phong Minh hớn hở nói tiếp: “Ngươi nghĩ xem, chúng ta ở đây không thể cứ ăn bám mãi được. Hơn nữa, tuy mọi thứ ở đây đều cần tiên thạch mới được hưởng thụ, nhưng nếu rời khỏi học phủ, muốn học được những điều hữu ích thì lại tốn kém hơn nhiều. Thế nên, việc có thể dùng tiên thạch để học ở đây là rất có lợi đấy.”
“Ngươi hãy thử nghĩ xem mình có sở trường gì đặc biệt không, có thích luyện đan không? Trong các kỹ năng, ta thấy luyện đan là nghề kiếm tiên thạch nhanh nhất. Hệ đan dược có nơi chuyên thu mua đan dược của học viên. Có một số người kiếm được bộn tiền nhờ vậy. Có tiên thạch trong tay, đi đâu chẳng được, muốn hưởng thụ gì mà chẳng có?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT