Bạch Kiều Mặc tuy đã được gia chủ Phong gia thông báo về hôn ước, nhưng người của Cao Dương quận Phong gia lại không ai thông báo cho hắn một tiếng. Hôn ước đã định ra cũng không ai nói cho hắn một tiếng, càng không nói cho hắn biết ngày thành thân là ngày nào. Hắn vẫn bình thản dưỡng thương ở thôn trang, và vào ban đêm tu luyện một công pháp tên là Dưỡng Nguyên Kinh.

Công pháp này không có công dụng gì khác, chỉ dùng để ôn dưỡng cơ thể cùng đan điền kinh mạch. Tuy không thể lập tức làm đan điền của hắn hồi phục, nhưng ngày ngày tu luyện xuống, cảm giác đau nhói ở đan điền đã giảm bớt không ít, rất hiệu quả. Bạch Kiều Mặc từng nghĩ, rốt cuộc là hắn đã liên lụy Phong gia và cả Phong Minh. Nghe nói song nhi của Phong gia căn cốt cực kém, kinh mạch lại vừa nhỏ vừa yếu ớt, căn bản không có cách nào tu luyện. Hắn thân không có vật gì dư thừa, chi bằng cứ đem thiên Dưỡng Nguyên Kinh này tặng cho Phong Minh làm bồi thường, nghĩ vậy sẽ có ích cho thân thể Phong Minh.

Bạch Kiều Mặc một bước cũng chưa rời khỏi thôn trang, nhưng trong số hạ nhân và nông phu thuê mướn ở thôn trang, luôn sẽ có người rời thôn trang vào thành. Khánh Vân Thành sớm đã náo loạn về chuyện hôn sự này. Chỉ cần có người vào thành, không cần cố ý hỏi thăm cũng có thể biết được. Thế là những người vào thành lại mang tin tức về thôn trang. Rất nhanh, người trong thôn trang cũng đều đã biết. Vừa lúc Bạch Kiều Mặc đi dạo nghe được loáng thoáng, mới biết mình sắp phải thành thân.

Hắn, đương sự, lại là người cuối cùng mới biết. Nếu không có ký ức đời trước, nếu không phải đã trải qua một lần rồi, chợt nghe cách làm như vậy của Bạch gia, hắn khẳng định sẽ đau lòng thất vọng không thôi. Hiện giờ nghe đến những chuyện này, chỉ còn lại một cảm giác buồn cười. Nhưng không phải buồn cười sao, về đại sự cả đời của hắn, Bạch gia định ra rồi, thế mà lại không nhớ phái một người đến thông báo cho hắn, đương sự. Hơn nữa, phỏng chừng gia chủ Bạch gia cảm thấy ở rể ra ngoài danh tiếng quá khó nghe, liền không muốn làm cả công tác chuẩn bị, cho nên ngày thành thân hắn sẽ không có lấy một bộ hỷ phục.

Khó trách hai ngày nay thái độ của hạ nhân đối xử với hắn đều đã thay đổi chút, lại lần nữa xem hắn như chủ tử để đối đãi, rốt cuộc chỗ dựa của hắn sau này là Phong gia. Khi chưa nắm rõ thái độ của Phong gia đối với hắn là gì, những hạ nhân này tự nhiên cũng phải cẩn thận chút, để tránh sau này bị trả thù.

Bạch Kiều Mặc trở lại phòng, xoay hai vòng trong phòng, rất nhanh lại dừng lại. Khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu. Rõ ràng là một cuộc hôn nhân bách với tình thế (bị ép buộc), tâm trạng hắn vậy mà cũng sẽ sinh ra thăng trầm, thật sự không nên.

Tuy nhiên, hắn rốt cuộc cũng không tiện làm mất mặt gia chủ Phong gia. Bạch gia chưa chuẩn bị hỷ phục cho hắn, chính hắn có thể tự chuẩn bị một bộ. Chờ ngày mai Phong gia đến đón dâu thì mặc vào ứng phó một chút. Còn về của hồi môn, đó chính là gia sản trong nhẫn trữ vật của hắn.

Trước khi hắn xảy ra chuyện, địa vị của hắn ở Côn Nguyên Tông và Bạch gia dù sao cũng không thấp, hơn nữa khi ra ngoài lịch luyện thu hoạch cũng không ít. Cho nên gia sản tích lũy bao nhiêu năm qua, so với con cháu Bạch gia bình thường mà nói, muốn giàu có hơn rất nhiều. Khi bị đưa về, không phải không có con cháu Bạch gia muốn đánh chủ ý vào phương diện này, nhưng dù sao cũng có danh tiếng của Côn Nguyên Tông ở đó, cho dù trong lòng có ý tưởng, cũng không dám hành động, cho nên hắn vẫn giữ được chiếc nhẫn trữ vật này trên tay.

Bạch Kiều Mặc ngồi vào ghế lục lọi nhẫn trữ vật của mình. Gia sản khiến người khác đỏ mắt, nhưng theo cái nhìn hiện giờ của hắn thì thật sự chẳng đáng giá gì.

"Ơ? Có một khối vải màu đỏ, nhét vào từ khi nào vậy?"

Bạch Kiều Mặc lật tay lấy ra một khối vải màu đỏ, còn in cả ám văn, rất thích hợp để làm hỷ phục. Thật sự không nhớ nổi là nhét vào nhẫn trữ vật từ khi nào, nhưng Bạch Kiều Mặc liền bắt tay vào làm ngay. Lúc này Bạch Kiều Mặc rất may mắn vì mình từng học luyện khí ở Côn Nguyên Tông. Hắn không chỉ có căn cốt Thiên phẩm, mà thiên phú về hồn lực cũng không kém, Huyền phẩm thượng cấp. Côn Nguyên Tông thu nhận các đệ tử như luyện dược sư vào tông, không ít người có thiên phú hồn lực còn kém hắn một chút, nên khi nhàn rỗi, hắn chọn con đường luyện khí. Hắn từng tự mình chế tạo pháp y từ da hoang thú săn được. Hiện tại hắn liền coi khối vải này như da thú, dùng thủ đoạn luyện khí để chế tác pháp y. Bạch Kiều Mặc rất hứng thú lấy công cụ ra làm việc bận rộn, dù sao thôn trang này cũng sẽ không có ai quấy rầy hắn.

Chỉ mất một canh giờ Bạch Kiều Mặc đã làm xong bộ y phục bằng vải. Mặc vào soi gương, tuy rằng thủ công không phải tốt nhất, nhưng để ứng phó với hôn lễ ngày mai thì đủ rồi. Bạch Kiều Mặc cởi ra cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật, đặt ở trong đó là yên tâm nhất.

Vừa làm xong tất cả, có hạ nhân đến gõ cửa báo: "Đại thiếu gia, có người muốn gặp đại thiếu gia."

Bạch Kiều Mặc đi qua mở cửa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hạ nhân: "Ai muốn gặp ta?"

"Là người của Phong gia."

"Dẫn người vào đi." Nói xong Bạch Kiều Mặc lại quay người vào phòng.

Hạ nhân không dám lơ là, vội vàng đi mời người. Đó là người của Phong gia, đắc tội người Phong gia, Bạch gia cũng chưa chắc nguyện ý bảo vệ hắn, cho nên vẫn là thức thời thì tốt hơn. Bạch Kiều Mặc lại tò mò không biết gia chủ Phong gia phái người đến lúc này là vì chuyện gì.

Không chờ bao lâu, một vị hộ vệ thực lực không yếu của Phong gia đi tới trước mặt Bạch Kiều Mặc, hành lễ rồi trực tiếp trình bày ý đồ đến. Bạch Kiều Mặc trong lòng có chút xấu hổ, chuyện mà Bạch gia không suy xét đến, Phong gia lại đều suy xét cho hắn.

"Bạch đại thiếu..." Hộ vệ cho rằng Bạch Kiều Mặc chưa phản ứng lại, đang định lặp lại một lần.

Bạch Kiều Mặc xua tay, tỏ ý đã biết: "Xin Kiều Mặc đa tạ hảo ý của gia chủ Phong gia. Chuyện này ta đã được thông báo, hỷ phục cũng đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ ngày mai người đón dâu đến cửa, Kiều Mặc xin đợi tại đây."

Hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Bạch đại thiếu đột nhiên nghe tin này mà gây rối, cũng may Bạch đại thiếu cảm xúc bình thường, đối với chuyện này cũng không tỏ ra phản cảm, hôn lễ ngày mai có thể tổ chức bình thường được. Đại sự của thiếu gia Phong gia bọn họ há có thể qua loa được, để người khác gia chế giễu.

"Vậy thuộc hạ xin trở về bẩm báo gia chủ. Thuộc hạ xin cáo lui."

Bạch Kiều Mặc đích thân tiễn một đoạn đường, nhìn người cưỡi giác mã nhị cấp phi nhanh đi xa, lúc này mới quay người trở về. So sánh tình huống của mình và Phong Minh, Bạch Kiều Mặc trong lòng có chút hâm mộ Phong Minh. Tình huống của họ có chút tương đồng, nhưng cách đối xử của người thân lại khác nhau rất lớn.

Phụ thân hắn, gia chủ Bạch gia, trong mắt chỉ có lợi ích, nhưng gia chủ Phong gia lại coi trọng tình thân nhất. Không đúng, ngoài lợi ích, phụ thân hắn kỳ thật càng quý trọng Bạch Kiều Lam, bởi vì đây là con trai mà người phụ nữ ông ta yêu thích sinh cho ông ta. Nhưng hắn tin tưởng, trước mặt lợi ích trọng đại, gia chủ Bạch gia vẫn sẽ lựa chọn lợi ích mà vứt bỏ con ruột, đây là bản tính đã định. Hắn thừa nhận, so với Bạch gia, hắn có chút hảo cảm với Phong Kim Lâm và Phong gia do ông ta thành lập, mà đời trước hắn chưa từng nghe nói đến.

Ngày hôm sau là ngày đại hỉ của gia chủ Phong gia khi đón Bạch gia tử về làm dâu cho song nhi nhà mình. Không ít bách tính Khánh Vân Thành dậy sớm, đi ra đường lớn bên ngoài, chờ vây xem cảnh hỉ sự này. Phong gia làm hỉ sự, quy mô này khẳng định sẽ không nhỏ. Còn về Bạch gia, họ đều không mong đợi gì, không thấy Phong gia treo đèn kết hoa, Bạch gia lại không hề có động tĩnh gì.

Không ngờ, sáng sớm nay Bạch gia cũng suýt nữa vội đến người ngã ngựa đổ (rối loạn, hỗn loạn), bởi vì ngày thành thân đã đến, gia chủ Bạch gia dù không tình nguyện, cũng cuối cùng nhớ đến trưởng tử bị ông ta bỏ xó làm ông ta mất mặt, liền phân phó phu nhân chuẩn bị công việc đưa gả.

Gia chủ phu nhân ngạc nhiên nói với ông ta, người vẫn còn ở thôn trang bên ngoài, lẽ nào không phải đến thôn trang bên ngoài đón dâu sao?

Gia chủ Bạch gia ngay sau đó cãi nhau một trận với phu nhân. Ông ta không muốn quản, cho rằng những việc vặt này gia chủ phu nhân sẽ xử lý tốt. Muốn đón dâu, người còn chưa nhanh chóng đón về từ thôn trang sao? Chẳng lẽ muốn Bạch gia hoàn toàn trở thành trò cười sao?

Bởi vì ông ta cuối cùng cũng nghĩ đến, Cao Dương quận Phong gia muốn phái người đến tham gia hôn lễ, mang theo lễ vật. Nếu biết Bạch gia lại qua loa khinh thường như vậy, liệu họ có nghĩ rằng Bạch gia có ý kiến với cách làm của Cao Dương quận Phong gia không? Đó là dòng dõi mà Bạch gia trước kia muốn bám víu cũng không tới được, gia chủ Bạch gia nào dám đắc tội với nhà cao cửa rộng như vậy.

Vẫn là do đứa con trai lớn không biết cố gắng, nếu hắn không xảy ra chuyện gì, nếu hắn lại cẩn thận hơn một chút, hiện tại liền đến lượt hắn bị cả thành ghen tị đỏ mắt, bởi vì Bạch gia muốn cùng Cao Dương quận Phong gia liên hôn. Cho dù đứa con trai này cũng ở rể, cũng tốt hơn kết quả hiện tại vạn lần. Chỉ thiếu một chút xíu, kết quả lại là hai cái thiên địa (khác nhau một trời một vực).

Gia chủ phu nhân cũng tức giận, cha ruột còn không hỏi han, bà ta làm mẹ kế việc gì phải lo chuyện bao đồng? Hơn nữa bà ta bản thân đã có oán khí với Bạch Kiều Mặc. Bạch Kiều Mặc vừa về, bà ta đã đánh chủ ý vào gia sản của Bạch Kiều Mặc, kết quả bị gia chủ Bạch gia ngăn lại, gia chủ phu nhân tức giận vô cùng. Đừng nhìn bà ta là gia chủ phu nhân, kỳ thật mỗi tháng cũng chỉ có tiền lệ (quy định, hạn mức), cũng không thể vô hạn chế sử dụng tài nguyên trong nhà.

Để con trai ruột Bạch Kiều Lam có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, bà ta liều mạng nghĩ cách moi móc ra, vì thế không tiếc để con trai theo đuổi đứa song nhi phế tài mà bà ta chướng mắt kia. Chính vì Phong gia quá giàu có, hơn nữa nhiều tài nguyên như vậy sau này đều thuộc về đứa song nhi phế tài một mình hắn, cưới hắn về, tương đương với cưới về một cái kim bảo bồn (kho báu).

Đương nhiên, bản thân Phong Minh, đứa song nhi phế tài này, gia chủ phu nhân Bạch gia rất chướng mắt. Trong suy nghĩ của bà ta, tương lai cưới về chỉ cần cung lên (nuôi dưỡng, cung phụng) hắn là được. Nhưng đứa trẻ thì không thể để hắn sinh, ai bảo tư chất hắn quá kém. Phải lại vì con trai mà nạp thêm vài nữ nhân tư chất tốt hơn về, sinh dục hậu đại.

Bà ta nghĩ tốt đẹp đến mấy, cũng không chịu được tình thế thay đổi. Con trai bà ta không những không thể theo đuổi được đứa song nhi phế tài bà ta chướng mắt, mà Bạch Kiều Mặc, người mà bà ta coi là cái đinh trong mắt, còn phải ở rể vào Phong gia. Cho dù hắn là một phế nhân, bà ta cũng cảm thấy gia sản kếch xù của Phong gia đều bị Bạch Kiều Mặc hoành đao đoạt (cướp trắng trợn) đi mất.

Dựa trên tâm lý như vậy, bà ta làm sao có thể lo liệu chuyện đưa dâu cho Bạch Kiều Mặc? Gia chủ Bạch gia không thân chinh, bà ta cứ coi như chuyện này không tồn tại. Nhưng gia chủ Bạch gia hiện tại đích thân ra lệnh, bà ta không thể không bận rộn. Người Bạch gia, từ trên xuống dưới cũng nhanh chóng hành động, trang trí phủ đệ, phái người đi thôn trang đón người về. Tổng không thể thật sự để Phong gia đi thôn trang bên ngoài đón dâu.

Tuy rằng Bạch Kiều Mặc là ở rể, nhưng nói thế nào đi nữa, Bạch gia và Phong gia từ hôm nay trở đi cũng là quan hệ thông gia. Không cho Bạch Kiều Mặc mặt mũi có thể, nhưng không thể không cho Phong gia mặt mũi.

Gia chủ Bạch gia không muốn bị người ngoài chế giễu, không ngờ Bạch gia sáng sớm bận rộn, người ngoài đều nhìn thấy. Ngược lại còn thấy càng buồn cười hơn. Gia chủ Bạch gia không chỉ máu lạnh bạc bẽo một chút, hơn nữa lòng dạ không khỏi quá hẹp hòi.

Phong Kim Lâm luôn chú ý tình hình Bạch gia. Nhận được tin tức Bạch gia cuối cùng cũng có động thái, ông ta cười nhạo một tiếng, đừng trách ông ta xem thường gia chủ Bạch gia, chỉ bằng phương pháp của ông ta, dựa vào cái gì mà làm người khác coi trọng? Đương nhiên ông ta có động thái, đối với Phong gia cũng là chuyện tốt, bằng không Phong gia muốn phái người đi nơi cách thành hai mươi dặm để đón dâu, trên đường sẽ trì hoãn không ít thời gian, hơn nữa ông ta không nỡ để Minh Nhi đích thân đi đón. Hiện tại ở trong thành thì dễ hơn, để Phong Minh đi ra ngoài một chuyến đón là được.

Phong Minh sáng sớm đã dậy rửa mặt chải đầu trang điểm. Đương nhiên đều không cần hắn động tay, có hạ nhân hầu hạ, hắn chỉ cần làm một người gỗ mặc kệ người khác bài trí là được. Phong Kim Lâm đích thân đến nói cho hắn chuyện này: "Bạch gia đã có động thái, muốn đón người về thành, như vậy cũng không cần Phong gia chúng ta ra khỏi thành đi đón dâu. Ban đầu cha định phái người khác thay con đi đón ngoài thành."

Phong Minh đổ mồ hôi một chút, nếu thật sự nói như vậy, cũng không biết Bạch Kiều Mặc có chịu nổi không.

"Bạch lão đầu cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?"

Gia chủ Phong gia cười tươi rói, chẳng phải sao, thật không dễ dàng gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play