Đến giờ ra sân hít thở không khí, Lục Nhã Tri thân mặc bộ đồ tù thống nhất, hai tay mang xích, theo sau mọi người đi ra sân.
Bức tường sân rất cao, cao đến mức nhìn xa cũng chẳng thấy gì, ngay cả núi cao cũng không có, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, mây trắng. Mấy con chim nhỏ đậu trên hàng rào thép ríu rít, rồi nhanh chóng bay về phía bên ngoài.
Cô nhìn về hướng đó rất lâu, trong mắt tràn đầy khao khát và ngưỡng mộ. Hướng chim nhỏ bay đi, chính là hướng thành phố A.
Mấy cảnh ngục canh gác đứng cách đó không xa, chăm chú quan sát các tù nhân đi lại trong sân. Trong đó có một người dừng ánh mắt trên người Lục Nhã Tri hai giây. Dù đã đến nơi này, mặc đồ tù và không trang điểm, Lục Nhã Tri vẫn đẹp và thanh nhã.
Cổ cô thon dài, làn da trắng nõn săn chắc, gió nhẹ thổi qua, có thể cảm nhận được vóc dáng mảnh mai quyến rũ ẩn dưới bộ đồ tù rộng thùng thình. Đôi bàn tay trắng muốt, thon dài kia cho thấy cô là người sống trong nhung lụa.
“Cái cô 0247 kia sao thế nhỉ? Nhìn tướng mạo cũng không giống người phạm tội tày trời mà sao lại tử hình?”
Một cảnh ngục khác quay đầu liếc nhìn đám đông: “À, cô nói cô ta hả, đáng tiếc. Cái giá phải trả cho việc nhìn nhầm người quá lớn, pháp luật vô tình…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play