Triệu Đại Hưng vừa uống xong, vẻ mặt hưng phấn đáng khinh còn chưa biến mất. Chỉ nghe "phụt" một tiếng. Hắn theo bản năng nhắm tịt mắt, bị phun đầy mặt. Tô An phun hết canh trong miệng ra, ném mạnh cái bát xuống bàn, cười ha hả, "Muốn tính kế lão nương, cũng không xem các người có cái năng lực đó không!" 

Đến lúc này, Tiêu Kế Lương và Triệu Đại Hưng làm sao còn có thể không rõ là mình bị chơi xỏ. Hai mẹ con vẻ mặt xanh mét.

Triệu Đại Hưng còn muốn ra vẻ ôn hòa thâm tình, "An An, em vừa rồi nói với anh đều là giả sao? Em đều lừa anh? Rốt cuộc anh có chỗ nào làm em không hài lòng, mà em muốn làm anh đau lòng như vậy? Em nói ra đi được không? Anh sửa, anh chỉ muốn sống thật tốt với em thôi!" 

Tô An hừ lạnh một tiếng, "Anh chỗ nào cũng tốt, đáng tiếc chỉ có một chỗ không tốt!" 

Triệu Đại Hưng vẻ mặt thâm tình nhìn Tô An, "An An, chỉ cần em nói anh đều sửa, anh nguyện ý vì em thay đổi." 

Tô An nhếch môi cười, "Thật sao? Em ghét anh hết giận, vì em mà tốt, anh có thể ngừng thở không?" 

Triệu Đại Hưng cuối cùng cũng không thể giả vờ được nữa, "Tiện nhân, mày chơi tao!" 

"Mẹ, bắt lấy nó cho con." 

"Tô An, tao nói cho mày biết, hôm nay bát canh này mày không uống, tao cũng phải bắt mày uống hết, tao khuyên mày đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" 

Triệu Đại Hưng vừa dứt lời, Tiêu Kế Lương một cái nhảy vọt liền chế trụ vai Tô An, đồng thời gọi Triệu Phượng chưa đi học đi đóng cửa. Triệu Đại Hưng bưng một chén canh đầy ắp, tiến lại gần Tô An. Tô An giãy giụa hai cái, trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoàng thất sắc và kinh ngạc.

Ngay khi Triệu Đại Hưng cách mình một sải chân, Tô An mở miệng, "Buông tôi ra, chẳng phải chỉ là một chén canh sao? Không cần làm lớn chuyện như vậy, tôi uống là được!" Triệu Đại Hưng trong mắt lóe lên sự nghi ngờ. Tô An chủ động vươn tay nhận lấy bát canh trong tay đối phương, sau đó bất ngờ, một chân đá vào hạ bộ Triệu Đại Hưng.

"Ngao a ~" 

Tranh thủ lúc Triệu Đại Hưng khom người đau đớn, Tô An tay trái nhấc lên, cùi chỏ mạnh mẽ đánh vào bụng Tiêu Kế Lương đang giữ chặt vai mình phía sau. Tiêu Kế Lương "a" một tiếng, vừa mở miệng, Tô An nhanh tay lẹ mắt, trở tay chế trụ cổ bà ta nhanh chóng ngửa ra sau, một chén canh "ừng ực ừng ực" liền rót xuống cho bà ta. Toàn bộ quá trình không đến mười giây, mọi thứ đúng chỗ, sạch sẽ gọn gàng.

"Tô An, mày... mày....", Tiêu Kế Lương nói được hai câu, nhanh chóng vươn tay đi móc họng mình.

"yue~" "Nôn ~" Thấy Tiêu Kế Lương đang móc họng mình, Tô An chậm rãi tiến lên chọc một chút vào xương sườn của bà ta. Tiêu Kế Lương vừa mới tìm được cảm giác muốn nôn, "cạc cạc" cười, không nôn ra được. Triệu Đại Hưng vẫn còn ngồi xổm trên đất, nhưng hơi thở bắt đầu nặng nề, sắc mặt bắt đầu đỏ bừng.

Tô An nghiên cứu một chút, liền biết trong bát canh này có thứ gì, hai mẹ con này đúng là cái gì thủ đoạn hạ đẳng cũng có thể dùng ra.

"Tô An, tao nói cho mày biết, mày đây là hạ độc, mày đây là phạm tội! Nhanh chóng đưa chúng tao đi bệnh viện, chuyện này chúng tao có thể coi như không có xảy ra, không truy cứu." Tiêu Kế Lương cảm thấy toàn thân mình đều bắt đầu nóng bừng lên, vội vàng uy hiếp Tô An nói.

"Nha nha nha, bà bà, xem bà nói kìa, canh này là bà nấu, đương quy cũng là bà bỏ vào, cái này đâu có chuyện gì liên quan đến tôi a?" 

"Cả khu phố ai cũng biết bà với tôi không hợp nhau, tôi sao có thể nấu canh cho bà ăn chứ?" 

Dược hiệu phát tác rất nhanh, toàn bộ khuôn mặt Triệu Đại Hưng đã đỏ bừng, hắn cảm thấy mình khó chịu không ngừng. Loạng choạng bò dậy, liền đi về phía cổng lớn, muốn đi ra ngoài. Tô An cười biến thái, "bá" một tiếng, từ sau lưng rút ra một con dao gấp, con dao này là cô mua để phòng thân khi đi Ô trấn thăm anh trai, vẫn luôn mang theo bên người. "Tôi xem hôm nay ai dám ra khỏi cái cửa này!" 

Triệu Đại Hưng trong mắt lóe lên sự tức giận, "Tô An, chẳng lẽ mày còn dám giết tao?" 

"Không dám, nhưng chọc mấy cái lỗ thủng thì tôi vẫn dám, không tin thì thử xem!" 

Tiêu Kế Lương vừa thở hổn hển, vừa nói, "Tô An, mày sẽ không sợ xảy ra chuyện sao? Sẽ chết người đó, nếu chúng tao có mệnh hệ gì, mày cũng không thoát khỏi liên quan đâu!" 

Thấy Tô An không lay chuyển, hai mẹ con đồng thời loạng choạng chạy vào phòng tắm, rất nhanh tiếng vòi nước "rầm rầm" liền truyền ra. Tô An dựa vào hành lang rất có hứng thú nhắc nhở, "Hai người không phải là uống phải thuốc kích dục của thú vật đấy chứ?" 

"Ôi da nha, vậy thì phải làm sao bây giờ đây, lại không ra được, hai người đúng là một đực một cái, nhưng hai người là mẹ con mà!" 

"Hai người nhất định phải kiên trì nha, ngàn vạn đừng nổ tung mà chết, cũng ngàn vạn đừng phạm cái loại sai lầm vi phạm luân thường đạo lý đó, đây là vô đạo đức, tôi mà nghe thấy gì, lòng tôi không giữ được chuyện đâu, lập tức sẽ mở cửa, gọi toàn bộ người trong khu phố đến xem náo nhiệt nga ~" 

"Đến lúc đó ~ ôi da uy, nghĩ đến, tôi đều thấy xấu hổ quá à ~" 

Tiêu Kế Lương nghe thấy giọng Tô An vui sướng khi người gặp họa, cố nén đau đớn chửi ầm lên, "Tô An mày không chết tử tế được đâu, mày sẽ bị trời đánh thánh vật, chết rồi phải xuống mười tám tầng địa ngục, phải xuống chảo dầu....." 

Trong mắt Tô An lóe lên vẻ lạnh lẽo, nếu không phải mình đã đề phòng bọn họ, nói không chừng bây giờ người trúng chiêu chính là mình. Mình làm cái nghiệt gì thì mình phải chịu, chết cũng đáng, cho dù có xảy ra chuyện thì liên quan gì đến mình? Thuốc không phải bọn họ mua sao? Canh là bọn họ nấu sao? 

"Lộc cộc lộc cộc ~" 

Tô An xoa xoa bụng, giơ con dao nhỏ, đi về phía bếp, tìm thấy táo đỏ và đậu phộng mà lần trước đã chia túi ra, nắm trong tay chậm rãi ăn. Sáng sớm thức dậy, diễn kịch với hai tai họa này, cô đã đói bụng rồi. Nhìn cái giỏ rau bên cạnh, bà già bất tử này còn rất siêng năng, sáng tinh mơ đã mua đồ ăn về rồi. Tô An dùng con dao nhỏ gạt một nắm rau xanh ra, nhìn vào bên trong, nếu có trứng gà, có thể chiên hai quả ha ha.

Trứng gà không thấy, nhưng lại thấy đậu que, dưa leo và lòng heo. Sững sờ một chút, đột nhiên bật cười.

"Phụt, ha ha ha ha ha ha ha ~" 

"Ta sao lại biến thái thế này a, ta điên rồi sao?" 

"Đúng vậy, ta điên rồi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play