Tô Kiến Quân sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi hạt đậu túa ra, đưa tay chạm vào mặt mình, sau đó đau đến rít lên một tiếng. Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay toàn là máu!
"Đồ chó hoang điên ở đâu ra vậy? Vương Tiểu Thúy, đây là con chó con bà nuôi sau này hả? Bà nhìn xem bà nuôi ra cái thứ gì này..."
"Cùng cái loại lòng lang dạ sói, súc sinh kia giống hệt nhau!!!"
Vương Tiểu Thúy nhìn bộ dạng của Nhậm Tam, đau lòng không tả xiết. Nghe tiếng mắng chửi của Tô Kiến Quân, trong lòng bà ta càng giận sôi máu, quay đầu lại nhìn vết thương máu thịt be bét trên mặt Tô Kiến Quân bị cắn, khóe miệng không khỏi giật giật. Thằng bé Nhậm Tam này... ra tay còn... thật sự tàn nhẫn! Miếng thịt kia suýt nữa không bị kéo xuống...
Tô An trừng mắt nhìn Tô Kiến Quân: "Sao hả, ông già mắt trắng? Chỉ cho phép ông nuôi cái đồ kéo chân sau, nuôi con góa phụ, chứ không cho phép mẹ tôi nuôi con trai tốt hả?"
"Nhậm Tam sau này chính là con trai tốt của mẹ tôi, chính là em ruột của tôi và anh trai tôi! Ông đọc nhiều sách như thế mà lại ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy! Còn có mặt mũi mắng tôi nhẫn tâm, mắng tôi máu lạnh! Tôi thấy ông đúng là không phải người! Tôi nói cho ông biết, nếu Nhậm Tam mà có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"
Tô Kiến Quân thấy Vương Tiểu Thúy và Tô An đều trừng mắt thù địch nhìn mình, ngay cả Tô Bình cũng mím môi, vẻ mặt giận dữ. Trong lòng cái ngọn lửa quỷ cứ hừng hực bốc lên. Hắn chỉ vào mặt mình, đau đến run rẩy: "Các người mù hết rồi sao? Không thấy mặt tôi bị nó cắn à? Tôi mới là cha ruột của các người!!!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT