Bên kia Tô An vẫn không ngừng giục bà ta mau đi pha trà, miệng còn mãn nguyện khen: "Bà thông gia, món viên chiên của bà ngon ghê, thơm phức à. Lát nữa bà đi mua thêm hai chục cân thịt nữa, chiên nhiều chút ra, cả nhà tôi ai cũng khoái món này!"
Tiêu Kế Lương nhìn cái vẻ "tôi ăn đồ của bà là cho bà mặt mũi" của Tô An mà muốn sụp đổ cả thế giới. Nếu là người khác, bà ta đã sớm lăn ra la làng, giật tóc, miệng rộng chửi bới cho đối phương biết tay rồi. Nhưng đằng này lại là Tô An... Bà ta không dám. Nhớ lại lần trước Tô An cầm dao đuổi bà ta hai con phố, bao nhiêu ấm ức với lời chửi rủa nghẹn đến cổ họng, bà ta đành nuốt hết vào trong.
"Tô, Tô An, cô đừng có quá đáng! Này, đây là nhà tôi, nhà họ Triệu!" Tiêu Kế Lương lắp bắp. "Tôi không đồng ý cho mấy người này đến nhà tôi ăn Tết. Các người cút hết ra ngoài! Cút hết ra ngoài! Bằng không, bằng không, cô đừng trách tôi, tôi sẽ không... không khách sáo đâu!"
Tô An chẳng thèm để ý đến cái vẻ ngoài mạnh trong yếu của Tiêu Kế Lương, cứ thế dắt Vương Tiểu Thúy và mọi người đi chia phòng. Cô về quê đã hơn hai tháng, cái phòng của cô lại bị Triệu Đại Hưng chiếm mất rồi.
Tô An vỗ vỗ tấm chăn trên giường. Sắp Tết rồi, ga trải giường chắc cũng mới giặt chưa lâu, chẳng cần thay làm gì. Cô vẫy tay về phía Tô Bình: "Anh Hai, anh với Nhậm Tam ở phòng này nhé!"
Sắp xếp xong cho anh trai và Nhậm Tam, Tô An dắt mẹ đi xem phòng của Tiêu Kế Lương, vỗ vỗ tấm chăn trên giường: "Mẹ, hai mẹ con mình ở đây nè!"
Vương Tiểu Thúy liếc mắt đã ưng ngay cái tủ quần áo của Tiêu Kế Lương: "Đúng là người thành phố sướng thật! Con xem cái tủ quần áo này chắc chắn ghê, lại còn vẽ hoa văn đẹp nữa chứ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT