Nhà gái đưa dâu chỉ đi một bàn người. Em trai của Vương Tuyên Anh, Vương Kiến Dũng, cùng với vài người trẻ tuổi trong tộc, sau đó là dì Trương Song Song và con dâu trưởng của chú út Vương Lợi Hoa. Gia đình Vương Tiểu Thúy thì không đi theo.
Chờ tiễn người đi xong, Vương Vĩnh Thuận lúc này mới có rảnh cầm đòn gánh hỏi Tô An.
Tô An nâng cằm: “Cậu xem ở giữa đòn gánh kìa.”
Vương Vĩnh Thuận nhìn kỹ, tức thì giận bốc khói bảy khiếu: “Cái thằng khốn nạn nào làm vậy? Cái này quá đáng lắm rồi, dám trong ngày đại hỉ gả con gái nhà người ta mà làm cái chuyện thiếu đạo đức này!”
Lưu Hiểu Mai nghe tiếng Vương Vĩnh Thuận tức giận mắng, nhận lấy đòn gánh nhìn nhìn, cũng vẻ mặt khó coi.
Quy tắc ở thôn 93 là gánh nặng phải do anh em ruột của cô dâu mang ra khỏi nhà, ra khỏi cửa thì không được đặt xuống đất. Đến nửa đường, sẽ chuyển giao cho người nhà trai đón dâu gánh tiếp, một mạch gánh vào nhà trai mới được đặt xuống đất. Điều này ngụ ý là lập gia đình, thuận buồm xuôi gió gánh vác gánh nặng gia đình. Cái này mà đứt ra, đó chính là không gánh nổi gánh nặng gia đình.
Tục lệ ở đây nói rằng, đòn gánh vừa đứt, hai ngả chia ly, đòn gánh vừa đứt, mỗi người một phương. Cái này nếu không phát hiện, thật sự bị đứt trên đường, không những nhà họ Vương bên này trong lòng có ý kiến, e rằng nhà họ Lưu bên kia cũng sẽ có ý kiến. Bố mẹ chồng không ưng, trưởng bối xa lánh, dù Lưu Hồng Dân có bênh vực, thì những lời đồn đại của họ hàng hàng xóm cũng sẽ bay khắp nơi, Vương Tuyên Anh làm dâu mới e rằng cũng khó mà sống yên ổn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play