Một đôi con cái đã trở về, Vương Tiểu Thúy như được sống lại vậy, cả người tinh thần hẳn lên trông thấy, ngay cả đôi má hốc hác kia, cũng mơ hồ ánh lên một chút hồng hào.
Tắm rửa sạch sẽ hết bùn đất, bà trịnh trọng khoác lên mình chiếc áo khoác hai anh em mua cho.
Tô An chọn cho mẹ là một chiếc áo khoác cài cúc màu tím nhạt có kẻ ô vuông hồng, đúng kiểu đang thịnh hành ở thành phố lúc này.
Quần thì mặc chiếc quần tây đen Tô Kiến Quân trước kia để lại mà chưa mang đi, Vương Tiểu Thúy đã sửa lại cho vừa với mình, vì hiếm khi không phải vá víu nên bà vẫn luôn tiếc, không dám mặc.
Sắp xếp xong xuôi, Vương Tiểu Thúy liền dắt Tô An và Tô Bình, “Mấy món quà đó là cho nhà cậu Cả phải không? Mấy món này là cho nhà cậu Út? Chúng ta đi nhà cậu Cả trước một chuyến, rồi lát nữa cùng sang nhà cậu Út.”
Ông ngoại Tô An là Vương Khai Phúc đã mất vào năm mẹ con Vương Tiểu Thúy chuyển vào thành phố.
Vương Khai Phúc vốn là quân nhân bị thương lui về từ chiến trường, về quê cưới vợ thì đã gần ba mươi, vì trong người mang bệnh kín với vết thương cũ, lại thêm nuôi bốn đứa con, mệt nhọc triền miên, nên ông cụ qua đời năm sáu mươi lăm tuổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play