Tiêu Giới Tử không đưa ra ý kiến, trực tiếp lên giường nằm xuống.
Trong thâm tâm, dĩ nhiên cô hy vọng Trần Tông đừng đi, cứ ngoan ngoãn ở lại làm vệ sĩ bảo vệ cô trong khoảng thời gian này là được—gặp mặt Nhan Như Ngọc là một chuyện đầy rủi ro, lỡ như có sai sót gì, nội gián kiêm bảo tiêu mà cô vất vả lắm mới kiếm được sẽ mất sạch.
Nhưng không còn cách nào khác, Trần Tông là một cá thể độc lập, anh ta cũng có những việc riêng cần làm và những điều quan tâm của riêng mình, không thể ép anh ta làm con rối mặc dây giật, suốt ngày xoay quanh cô được.
Cô nằm một lúc, rồi lại suy nghĩ về chuyện khác.
Trước đây chăm sóc Khương Hồng Chúc, tuy không phải nghề giúp việc nhưng còn hơn cả giúp việc. Hồng Cô là một người tàn tật, ăn uống, vệ sinh, đau đầu nhức mỏi, đủ mọi chuyện lặt vặt, cô chạy đôn chạy đáo cả ngày, gần như không có lúc rảnh rỗi.
Nhưng bây giờ, Hồng Cô đã rời đi, cô có rất nhiều thời gian cho bản thân, mà cô thì lại không nỡ lãng phí khoảng thời gian này, nhất định phải tìm việc gì đó để làm.
Nhưng làm gì mới được đây...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play