Chuyện cha nuôi không phải người, Nhan Như Ngọc đã biết từ nhỏ.
Nói chính xác hơn, Nhan lão giống như một vị “Bảo Gia Tiên”, chuyên bảo hộ gia tộc họ Nhan, đời đời nối tiếp, truy ngược về trước cũng chẳng biết đã bao nhiêu năm.
Nếu xem xét kỹ, thì ít nhất cũng có thể truy về cuối thời Minh.
Cuối triều Minh, trong nước thì nội loạn, ngoài thì ngoại xâm, lại còn liên tiếp gặp đại hạn, nạn châu chấu, dịch hạch, khiến bách tính lầm than khốn khổ. Cuối cùng, trên chợ đen thậm chí còn xuất hiện “thịt người” và “sạp hàng bán thịt người”.
Nói cách khác, con người bị đem ra làm thực phẩm, có giá niêm yết rõ ràng. Người ta còn căn cứ vào hương vị và độ dai mềm của thịt để chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, khi giao dịch còn chu đáo đính kèm cả cách chế biến, ví dụ như nấu thế nào cho thơm, hầm với loại gia vị nào để thịt được mềm nhừ hơn.
Học giả nổi tiếng cuối thời Minh, Khuất Đại Quân, từng viết một bài thơ có tên Thái Nhân Ai (Nỗi Ai Oán Của Kẻ Bị Ăn).
Bài thơ kể về một đôi vợ chồng nghèo đói sắp chết, một ngày nọ, người vợ đột nhiên đưa cho chồng ba nghìn quan tiền, nói rằng mình đã bán thân, bảo chồng cầm lấy tiền về lo cho gia đình:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT