Tiêu Giới Tử cũng đồng ý, đợi đến hừng đông rồi nói tiếp. Nhưng hơn nửa đêm, cô lại bắt đầu thấy khó chịu – cứ phải rờ đầu người, xem đầu người, cô thật sự không thích mấy chuyện đó. Mà cho dù có chứng minh được tất cả chỉ là ảo giác, thì cũng đâu thể nào cứ mò mẫm đi tiếp giữa đêm tối. Chẳng phải đã nói sẽ ngồi đợi đến hừng đông dưới gốc cây đó sao?
Sau nửa đêm, mọi người đều đã ngủ, chỉ còn mình cô mở trừng mắt. Thỉnh thoảng lại ngáp một cái, mệt đến chảy nước mắt. Khoảnh khắc đó, cô rất nhớ Trần Tông – và cả cái “trùy sơ” mà không biết anh ấy đã chế tạo thành công chưa.
Rồi sau đó, cô bắt đầu chìm vào một giấc ngủ kỳ lạ – cứ tỉnh rồi lại mơ, mơ rồi lại tỉnh.
Cô biết mình đang ngủ bởi vì trong một khoảnh khắc chớp mắt, cô bỗng thấy một con nhện – con nhện ấy to đến mức còn lớn hơn cả cô. Nó đang gấp rút giăng tơ, xung quanh trắng xoá như tuyết. Mới nhìn cứ tưởng tuyết rơi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện toàn bộ là mạng nhện. Những sợi tơ mới vừa phun ra lấp lánh dưới ánh sáng, trắng đến mức bao phủ cả những thân cây to gần xa.
Cô định lại gần con nhện để hỏi vài câu, nhưng chưa kịp nói gì thì trong chớp mắt, cả con nhện lẫn tơ nhện đều biến mất, chỉ còn lại màn đêm dài dằng dặc, như thể sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
…
Cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc trời tờ mờ sáng. Nhưng tình hình so với hôm qua lại còn tệ hơn – trong rừng cây bắt đầu dày đặc sương sớm, ngay cả tán cây cũng như nổi lềnh bềnh giữa làn sương trắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT