Chương 1: Băng hà vớt người làm việc tốt, lệnh hồ ly tâm tình vui sướng!
Thời tiết đầu xuân, tất cả vẫn còn lặng im dưới băng tuyết. Lê Đinh cõng tay nải nhỏ khom lưng đi qua dưới gốc cây cột băng lở, khi ngẩng đầu rốt cuộc thấy cây đa lớn trước cửa thôn, cùng với mấy chữ to trên tảng đá dưới gốc cây — Đông Hứa thôn.
“Coi như là tới rồi.” Lê Đinh ngáp một cái, buông tay nải nhỏ xuống mà xách đi, bước ra khỏi rừng cây lên đường nhỏ, từ xa nghe thấy tiếng nước chảy, hắn không để tâm, theo đường đất đi về phía Đông Hứa thôn, mới đi được chưa đến trăm bước, liền nhìn thấy một con sông nhỏ tiếp nối dưới chân sườn núi, nước sông đang mang theo những mảnh băng vụn chảy xuống hạ du.
Nam nhân nhìn chằm chằm nước sông rất lâu, một trận gió lạnh ập tới, cắt đứt nỗi lòng hắn muốn cảm khái xuân năm nay đến sớm, đang định vào thôn, vừa quay đầu liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng rơi xuống nước.
Lê Đinh bị động tĩnh này thu hút sự chú ý, còn tưởng rằng là có người rảnh rỗi không có chuyện gì ném đá xuống sông, tùy ý quay đầu nhìn lại thì vội vàng vứt tay nải, nghiêng người theo sườn núi không bằng phẳng lắm trượt xuống, đi nhanh về phía bờ sông — kia căn bản không phải cục đá rơi xuống nước, là có người rơi vào băng hà!
Mùa chưa hóa băng, ngã xuống dù có thể kịp thời vớt lên, cũng không tránh khỏi bệnh nặng một trận.
Không ngờ còn chưa đi tới bờ sông, liền thấy mấy đứa trẻ choai choai đi theo thanh niên dẫn đầu tiến lên dùng cành cây ra sức ấn người đang còn giãy giụa xuống, rõ ràng là muốn mạng hắn.
Lê Đinh lập tức hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Mấy người kia cũng không nghĩ tới vào sáng tinh mơ thế này sẽ có người đi ngang qua, đi ngang qua thì thôi, cư nhiên còn muốn làm anh hùng, có hai đứa nhỏ xông lên muốn ôm cẳng chân Lê Đinh giữ hắn lại, làm cho hắn không thể cứu người, không ngờ thân hình Lê Đinh chợt lóe, bọn chúng ôm hụt.
“Này, người xứ khác!” Kẻ dẫn đầu vừa nhìn đã biết là một tên du thủ du thực, thấy Lê Đinh nhảy vào trong sông vớt người lên, tức giận đến ném tảng đá xuống, nước đá bắn tung tóe đánh vào mặt Lê Đinh, “Không có chuyện gì cũng đừng tới xen vào việc người khác! Coi như ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, đừng cứu tiểu tử này, cẩn thận hắn gặp người liền khắc, đem ngươi cũng khắc chết!”
“Hắn khắc cha khắc mẹ, ngay cả đứa trẻ trong bụng thím hắn cũng khắc chết, là sao chổi!”
“Sao chổi! Mẹ ta nói, sao chổi chính là đáng chết! Đỡ phải ở đây chọc người xui xẻo!”
Lê Đinh lau một phen nước sông trên mặt, đen mặt từ trong sông đi lên, nước sông này cũng không sâu, nhiều lắm đến đầu gối hắn, chẳng qua tiểu gia hỏa trong lòng hắn vóc dáng không cao, bị đẩy xuống xong liền không bò dậy được, chết đuối hoặc là bị đông chết, cũng chỉ là thời gian khác nhau.
Mấy đứa trẻ con vẫn còn đang chửi rủa kia hiển nhiên không để hắn vào mắt, thấy hắn vớt người lên, lại thử hơi thở, tức khắc lại thêm khí thế, nhặt lấy cục đá trên bờ sông liền ném qua.
Lê Đinh vừa mới thấy người được cứu lên mở mắt, trên vai liền ăn một cục đá, nhất thời 'sách' một tiếng, cởi chiếc áo ngoài không bị ướt mấy đắp lên người tiểu gia hỏa, đứng dậy ba bốn lượt liền nhấc đứa trẻ con vừa rồi ném đá lên ném vào trong sông, những đứa trẻ con còn lại chưa kịp kinh ngạc, liền thấy Lê Đinh lại giơ tay nhấc đứa trẻ con ra, ghét bỏ mà ném xuống đất.
“Ngươi……”
“Ai còn muốn thử xem?” Mặt Lê Đinh không có chút biểu cảm nào, ánh mắt lại như những mảnh băng vụn khiến người ta không dám tới gần, “Ta không ngại cùng các ngươi chơi đùa, mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn giết người? Cũng không sợ bị người ta vặn cổ đưa đến quan phủ sao……”
“Phì phì phì! Hắn chết cũng không ai quản!” Tên du thủ du thực phun ra một ngụm nước bọt xuống đất, hung tợn nói, “Hắn chính là cái thiên sát tinh, ai gặp phải hắn đều không có kết quả tốt!”
Từ những tiếng mắng chửi cùng nguyền rủa của những người này, Lê Đinh rốt cuộc cũng nghe rõ ngọn nguồn của tiểu gia hỏa đang run rẩy sau lưng hắn — hóa ra tiểu gia hỏa này tên là Hứa Yến Thu, đợi đầu xuân mới 16 tuổi, tuổi nhỏ đã mất mẫu thân, lão phụ cũng năm ngoái vì bệnh mà lìa đời, mấy ngày trước mới bị biểu huynh đuổi ra khỏi nhà, nguyên nhân là đứa trẻ trong bụng biểu tẩu không hiểu sao bị sẩy thai.
Thường xuyên như vậy, mọi người đều cảm thấy có chút không ổn, chẳng lẽ Hứa Yến Thu trời sinh khắc mệnh? Chẳng trách cha mẹ đều mất, lại liên lụy thai nhi vô tội.
Lê Đinh cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu niên Hứa Yến Thu, lại thấy một đôi con ngươi sáng ngời của hắn vô thần sợ hãi mà trống rỗng nhìn về phía trước, mỗi khi nghe thấy một tiếng mắng giận dữ, liền nhịn không được rụt người lại càng nhỏ, muốn trốn về phía sau, phía sau chính là nước sông lạnh buốt, nếu không phải Lê Đinh nhanh tay lẹ mắt kéo hắn một phen, sợ là lại phải xuống sông một lần nữa.
“Đừng nhìn, hắn ngay cả chính mình cũng khắc, trời sinh người mù! Uổng có một bộ da thịt tốt cũng không ai muốn! Ai muốn hắn, kẻ đó xui xẻo!” Tên du thủ du thực lớn tiếng chửi rủa, thấy Lê Đinh không nói chuyện, còn tưởng rằng mình đã nói phục được người trước mắt, hắn trên dưới đánh giá Lê Đinh một phen, đang định tỏ vẻ người mới tới không bằng đi theo hắn mà lăn lộn, thì đã bị Lê Đinh nắm lên một nắm đất trộn lẫn băng vụn hồ đầy mặt.
Lê Đinh khom lưng lại nắm lên một nắm đất, làm bộ lại muốn ném, mấy người kia vừa thấy tên du thủ du thực còn đang phì phì nhổ đất trong miệng, sợ cũng bị hồ mặt, vội vàng nắm lấy hắn bò lên sườn núi hoảng loạn không chọn đường chạy về trong thôn.
Lê Đinh thật dài thở ra một hơi, ném băng đất trong tay, vỗ vỗ tay, lúc này mới ngồi xổm trước mặt tiểu thiếu niên kia, thấy trong mắt hắn vô thần, mới tin tưởng hắn thật là người mù: “Ngươi tên là Hứa Yến Thu?”
“…… Đa, đa tạ ngươi cứu ta.” Tiểu người mù không nghĩ tới hắn còn ở đó, theo bản năng muốn dùng quần áo che lấy mình, nhưng lại nhớ tới quần áo này không phải của mình, vội vàng kéo xuống, ngón tay run rẩy trắng bệch vì lạnh, run rẩy đưa trả bộ quần áo ướt sũng cho Lê Đinh, “Quần áo của ngươi, trả… trả lại cho ngươi.”
Lê Đinh nghe hắn nói chuyện mà đông cứng đến lắp bắp, còn tưởng bò dậy, cũng không biết muốn đi đâu, nghe lời mấy người kia nói, hắn bị đuổi ra, chỉ sợ là không có chỗ để đi, Lê Đinh cũng không đành lòng nhìn hắn đông chết ở bên ngoài, một phen đè lại vai tiểu người mù, còn chưa nói lời nào trong lòng đã giật mình.
Vừa rồi vội vàng cứu hắn, không chú ý tới thân thể thiếu niên trong tay đơn bạc cỡ nào, thân hình 16 tuổi, trên vai cũng chẳng có chút thịt nào, lúc này có thời gian mới rốt cuộc thấy rõ hắn là bộ dạng gì — khuôn mặt nhỏ quá mức gầy gò, cũng không biết là bị lạnh hay vốn dĩ đã trắng nõn như vậy, dáng vẻ vốn đã xuất chúng, một đôi mắt nếu có thể nhìn thấy sự vật, tất nhiên sẽ là tuyệt sắc bậc nhất thế gian, nào ngờ mắt lại không thể nhìn.
Đúng là “bộ da thịt tốt”.
Hứa Yến Thu mặc dù không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình, hắn cố gắng rụt mình lại, trời giá rét, trên người hắn cũng chỉ có một chiếc áo đơn, nghĩ đến cha không còn, hiện giờ cũng không ai nguyện ý cưu mang mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy còn không bằng vừa rồi cứ chết ở trong sông.
Cũng giống như người khác nói, người như hắn, ở lại trên đời cũng là tai họa, tai họa chính mình, cũng tai họa người khác.
“Ngươi có chỗ nào để đi không?” Lê Đinh đứng dậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, tay nải của hắn vẫn còn ở chỗ cũ, mới quay đầu lại nhìn về phía tiểu người mù, thấy hắn lắc đầu, Lê Đinh lại ngồi xổm xuống, đang định nói chuyện, vừa nãy bị ướt người, trận gió lạnh này thổi qua, bất chợt hắt hơi một cái, phía sau 'xoạt' một cái xuất hiện một đống đuôi lớn lông xù, đếm kỹ thế mà có chín cái!
Tiểu hồ ly Lê Đinh xoa xoa mũi, hắng hắng giọng: “Vậy ngươi về sau đi theo ta đi, ta che chở ngươi.”
Hứa Yến Thu mờ mịt lại cảm động, thiết tha muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng, tiểu người mù gật gật đầu, hoàn toàn không biết mình đã bị một con hồ ly tinh lừa về.
“Không cứu được hay không, ta cứu không được!”
Lê Đinh một tay kéo vị đại phu vội vàng rời đi trở lại: “Ta trả gấp đôi tiền.”
Đại phu có chút do dự, nhưng hắn vẫn không muốn trêu chọc rủi ro, chần chừ qua đi vẫn xua tay: “Ta thật sự cứu không được……”
“Là cứu không được hay là không muốn cứu?” Lê Đinh buông tay, nhìn đại phu tới cửa sân, trầm giọng nói, “Ngươi hành y cứu đời, cũng muốn trơ mắt nhìn người có thể cứu sống chết ngay trước mặt ngươi sao?”
Đại phu cắn răng đẩy cửa liền muốn đi ra ngoài, nhưng khi nghe thấy Lê Đinh nói ra giá gấp ba, hắn dừng tay lại.
Lê Đinh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dẫn đại phu trở lại mép giường, tựa hồ sợ hắn lại đổi ý, trước hết đặt số tiền gấp ba đã nói vào tầm tay hắn, đại phu thấy số tiền này, dù có muốn hối hận cũng không thể, đành phải bắt mạch kê đơn thuốc cho Hứa Yến Thu đang mê man vì lạnh và sốt cao.
Đến lúc này đã quá nửa đêm, chờ đến khi sắc xong chén thuốc, tiểu người mù khó khăn lắm mới uống xong và hạ sốt, Lê Đinh lại đắp chăn cẩn thận cho hắn, xác nhận sẽ không lạnh cũng sẽ không nóng, lúc này mới trong bóng đêm đưa đại phu ra tới cửa.
Vị đại phu kia nhìn sân sau nhà hắn, lại nhìn người nam nhân trẻ tuổi có tướng mạo xuất chúng chưa quá hai mươi tuổi trước mặt, nhịn không được hỏi: “Mới nãy ta đã muốn hỏi, thấy công tử trông quen mắt, có phải là thân thích của Lê Đông Đường không?”
“Hắn là cha ta.”
“Thì ra là thế, Lê Đông Đường lão tiên sinh là tiên sinh của tư thục trước đây ở Đông Hứa thôn chúng ta, mọi người đều kính trọng ngài ấy.” Đại phu nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ còn sáng đèn phía sau Lê Đinh, “Nhìn mặt mũi của Lê Đông Đường lão tiên sinh, ta khuyên công tử một câu, chờ người mù kia bệnh lành, vẫn là để hắn tự mình rời đi đi, công tử chớ có dính vào……”
“Ta không tin cái lí lẽ này.” Lê Đinh nhướng mày, rất lễ phép tiễn đi vị đại phu còn muốn nói gì đó, nhẹ nhàng đóng cửa, trở về căn phòng nhỏ.
Thiếu niên trên giường trước đó đã ra một thân mồ hôi nóng, lúc này đã không còn chút sức lực nào, ngay cả ngực phập phồng cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể nằm ngủ.
Lê Đinh rửa mặt một phen, khi trở về dựa vào việc trong viện không có ai, thảnh thơi thảnh thơi vẫy chín cái đuôi cáo lông xù ngồi ở mép giường, hắn tổng cảm thấy Hứa Yến Thu sẽ bị đông chết, không tự chủ được đem cái đuôi đắp lên người hắn.
Hắn vốn là tiểu hồ ly tu luyện thành người trong núi Kinh thành, bởi vì phụ thân Lê Đông Đường trước đây từng dạy học ở đây, coi như trạm đầu tiên khi trưởng thành vào đời, hắn cũng lựa chọn đi vào Đông Hứa thôn này sống một đoạn thời gian để quen với cuộc sống tương lai, không ngờ vừa tới liền gặp phải chuyện này.
Lê Đinh thở dài, rũ mắt nhìn thoáng qua Hứa Yến Thu còn đang ngủ say, sắc mặt lại hồng hào hơn rất nhiều, nhịn không được nở nụ cười — làm việc tốt sẽ làm người ta tâm tình vui sướng, cha nói quả nhiên không sai.
Phần tâm tình tốt này vẫn duy trì cho đến sáng ngày hôm sau, Lê Đinh vừa ra cửa liền thấy mấy đứa trẻ con hôm qua đẩy người xuống sông đang ghé vào tường nhà hắn, ý đồ ném đá vào cửa phòng hắn, Lê Đinh căn bản không tính chịu đựng những trò đùa dai này, đầu ngón tay thon dài vê lên mấy viên đá nhỏ, tùy tay vung lên, đánh bay mấy thứ đồ chơi chướng mắt kia, tức khắc chỉ nghe thấy một mảnh kêu rên, tiếng bước chân hỗn loạn, có lẽ là hoảng sợ bỏ chạy.
“…… Nhân chi sơ, tính bổn ác.” Lê Đinh hừ một tiếng, xoay người về phòng vừa lúc thấy Hứa Yến Thu trợn tròn mắt ngẩn người.
“Tỉnh rồi?” Lê Đinh khom lưng lại gần xem, lại bị tiểu người mù dùng tay sờ lên sườn mặt, khoảnh khắc da thịt va chạm, cả hai đều ngẩn ra.