Nhiếp Dung trời sinh dung mạo khuynh thành, cha nàng – một vị thương nhân giỏi toan tính – ôm mộng gả nữ nhi vào cửa quyền quý, từ đó một bước lên mây, danh phận rạng rỡ.
Người được ông ta để mắt chọn làm rể chính là Thế tử phủ An Dương hầu – Nghiêm Từ.
Khi tin đồn truyền ra, cả kinh thành đều cười:
“Thế tử An Dương hầu thanh lãnh cao ngạo, lễ nghi chu toàn, là nhân vật đoan chính vô tì tích. Sao có thể vì một tiểu mỹ nhân mà kết thân với con gái nhà thương hộ?”
Nhiếp Dung cũng chẳng hiểu. Bởi trong mắt nàng, vị Thế tử kia chẳng hề đoan trang gì cho cam — chỉ thấy ngữ khí chẳng đứng đắn, ánh mắt lại đặc biệt… không thu liễm chút nào.
Chưa kịp thành hôn, phủ hầu xảy ra biến cố. Phụ thân Nghiêm Từ mất mạng, tước vị bị phế. Cha nàng lập tức trở mặt, vội vàng từ hôn, còn không đợi người ta xong tang sự đã nhanh chân chọn cho nàng mối khác.
**
Một năm sau, thế cuộc đổi dời.
Nghiêm Từ được phục chức, tiếp nhận tước vị An Dương hầu, đồng thời nhậm chức ở Ngự Sử Đài, tay nắm quyền sinh sát, danh xưng “Diêm Vương” uy chấn triều đình.
Triều thần người người hoảng hốt.
Nhiếp gia càng đóng cửa im ắng, sợ đến mấy đêm ngủ không yên.
Cho đến một ngày, hắn đích thân tới phủ, ngồi nghiêm chỉnh trong chính sảnh, chậm rãi nói:
“Nghiêm mỗ bất tài, xin cầu thú lệnh ái.”
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ — hắn muốn cưới nàng về để trả món nợ bị từ hôn năm xưa, từng chút, từng chút một, chậm rãi mà tr·a t·ấn.
Nhiếp Dung cũng biết vậy, nên trước khi lên kiệu hoa, đã âm thầm chuẩn bị hậu sự. Thế nhưng…
Tân hôn trôi qua — quả có bị giày vò, nhưng nàng vẫn sống.
Một tháng, hắn không cười lấy một lần — nàng vẫn sống.
Ba tháng, hắn âm dương quái khí, lạnh nhạt châm chọc — nàng vẫn còn nguyên.
Nửa năm sau, nàng phát hiện bản thân thể hàn khó thụ thai, liền vì đường sống mà chủ động chọn hai vị mỹ nhân xinh đẹp nhất kinh thành, tự mình đưa đến trước mặt hầu gia, hiếu kính một phen.
Hầu gia nghe xong, ánh mắt tối sầm, nắm cằm nàng, nghiến răng hỏi:
“Nhiếp Dung, ngươi thật cho rằng ta rất có kiên nhẫn sao?”
Nhiếp Dung run run đáp:
“Thiếp… thiếp không dám. Nếu hầu gia không ưng ý các nàng, thiếp… thiếp lại đi chọn thêm!”
📝 PS: Truyện mở màn bằng cảnh nam chính cầu hôn, tiến thẳng vào giai đoạn cưới trước yêu sau. Nam chính ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài giả đứng đắn bên trong dấm chua không đáy. Nữ chính mềm mại không yếu đuối, bị dọa vẫn cố sống cố chịu — ai ngờ cuối cùng lại… được nuông chiều đến vô pháp vô thiên.