Bởi vì thật sự không còn cách nào khiến Kỳ Vân Thư xuống tay, lại càng không thể từ trong lòng ngực Kỳ Vân Thư đoạt con mèo ra, đám người tụ tập quanh đó chỉ biết thở dài than vãn rồi tản đi.
Cố Triều Ngọc thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Vân Thư đặt tay lên bụng cậu cảm nhận được hơi thở phập phồng, có chút không thể tin nổi — ấm áp, như thân thể được tạo thành từ máu thịt... Trước đây, tuy Cố Triều Ngọc có tình cảm sinh động, nhưng vẫn luôn cách biệt với băng giá lạnh lẽo cùng hình chiếu hư vô, dù là hình thái cầu cơ khí nhỏ đáng yêu, lớp vỏ ngoài vẫn là cứng rắn.
Kỳ Vân Thư không nhịn được lại đưa tay sờ thêm hai cái.
Bụng nhỏ của Cố Triều Ngọc bị sờ mấy lần, nếu không có bộ lông mèo che chắn, chắc mặt cậu đã đỏ như quả táo rồi, “Đừng sờ nữa.”
Cố Triều Ngọc nhảy ra khỏi lòng ngực Kỳ Vân Thư, uyển chuyển rơi xuống đất, rồi đem tình huống bản thân trong một giờ tới không thể tùy ý đổi hình thái giải thích qua.
Kỳ Vân Thư như đang suy nghĩ, gật đầu, che miệng, lại như vô tình nhắc tới: “Vậy ta cũng luyện gần xong rồi, ở đây cũng chẳng thú vị gì, hay chúng ta đi trung tâm thương mại?”
“Đều được.” Cố Triều Ngọc nhẹ nhảy một chút, mượn lực nhảy lên vai Kỳ Vân Thư, tự xem mình như một món đồ trang trí yên tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT