Cậu đưa nho đến bên miệng Cố Triều Ngọc, “Nào, ăn đi.”
Cố Triều Ngọc hoàn hồn, cuối cùng cũng dời được ánh mắt khỏi màn hình, vốn định tự mình cầm nho, nhưng khi nhìn đến bàn tay cầm nho trước mặt mình — bàn tay ấy dường như được tạo hình tỉ mỉ không tì vết, làn da trắng gần như lạnh lẽo, đầu ngón tay kẹp chặt trái nho căng mọng, trên bề mặt còn đọng những giọt nước trong suốt... Ấy vậy mà vừa rồi bàn tay của tiểu hoàng tử còn bị giẫm đến rỉ máu!
Anh vành mắt nóng lên, duỗi tay: “Tôi tự ăn được mà.”
Nhưng Thi Kinh Hạc lại né tránh, hàng mi đen rậm khẽ run, giọng nói mang chút buồn bã: “Xin lỗi, tôi quá bẩn.”
Cố Triều Ngọc sững người: “…” Thi Kinh Hạc đã rất lâu không nhắc đến chuyện đó nữa, anh còn tưởng trong mắt Thi Kinh Hạc, mình hẳn là cũng đã “bẩn” không khác mấy, nên mới không còn kiêng dè khi tiếp xúc, hóa ra không phải sao?
Xem phim rất dễ khiến người ta đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật, dù biết tất cả chỉ là diễn xuất nhưng vẫn nhập tâm sâu sắc. Đối với Cố Triều Ngọc mà nói, giờ khắc này chẳng khác nào tiểu hoàng tử đang uất ức nói cậu ấy bẩn, “Tôi đã nói rồi, cậu không hề bẩn, tôi ăn được mà.”
Đạt được mục đích, cảm giác uể oải trên người Thi Kinh Hạc cũng tan biến, lại lần nữa đưa nho đến bên miệng Cố Triều Ngọc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play