Cố Triều Ngọc lắc đầu: “Không đi.”
Tư Tinh Nhiên nói: “Vậy em mang về nhà cho anh ăn.”
Cố Triều Ngọc cố giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng không thể kiên trì được lâu. Anh thật sự cảm thấy bản thân đã đủ lạnh nhạt rồi, chẳng lẽ trong từ điển của Tư Tinh Nhiên không có bốn chữ “biết khó mà lui” sao?
Tư Tinh Nhiên luôn chú ý đến từng chút biến hóa nhỏ trên gương mặt Cố Triều Ngọc, đương nhiên cũng không bỏ qua sự bất đắc dĩ này, cậu thừa thắng xông lên: “Chúng ta hiện tại đi ăn.” Nếu đổi lại là người khác, cứ một lần lại một lần nói cậu nên sớm từ bỏ, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy bị đả kích, không dám vươn tay ra nữa. Nhưng Cố Triều Ngọc là ngoại lệ.
Đối với Tư Tinh Nhiên, Cố Triều Ngọc rất quan trọng.
Điều này không nghi ngờ gì.
Tư Tinh Nhiên rõ ràng ý thức được mình là sự tồn tại đặc biệt đối với Cố Triều Ngọc, trực giác mách bảo cậu rằng Cố Triều Ngọc sẽ không rời đi. Cho nên cậu càng tận dụng điều đó để biến thành thứ tình cảm mình mong muốn: “Anh sẽ thích.” Một câu nói hai tầng ý nghĩa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play