Trông thật sự có chút dáng vẻ đáng thương.
Đợi hơi thở bình phục lại, bên tai Cố Triều Ngọc nóng lên, trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm: Quả nhiên trung tâm là thiên phú dị bẩm, nhưng không cần đem thiên phú ấy dùng trên người anh!
“Em đây là chơi lưu manh đó, biết không?”
Tư Tinh Nhiên hơi ngượng ngùng, dáng vẻ như biết mình sai, bộ dạng đáng thương: “Biết rồi.”
Cố Triều Ngọc tiếp tục giáo huấn: “Về sau không được như vậy nữa.”
Tư Tinh Nhiên không trả lời.
Biết sai mà không sửa đúng không? Cố Triều Ngọc tức giận đến mức thái dương giật giật: “...Đi mau, anh muốn đi ngủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT