Cố Triều Ngọc ngược lại không cảm thấy Trì Nghiên Chu đang làm nũng giận dỗi, cậu cho rằng Trì Nghiên Chu không chịu ăn gì nhất định là đang chờ cậu đem tinh hạch tang thi đã được hấp thụ xử lý đưa đến cho mình. Vì vậy cậu gật đầu với ba người đang rối loạn không biết phải làm sao, “Tôi đi.”
Tiến vào trong phòng cách ly kín mít của Trì Nghiên Chu, cậu nhìn thấy cái bàn ăn bị đổ nghiêng trên mặt đất.
“Triều Ngọc đâu?” Đôi mắt Trì Nghiên Chu vốn đã đeo thiết bị chuyên dụng nên không thể nhìn thấy sự vật, tất nhiên cũng không biết người mà hắn muốn gặp đã thực sự xuất hiện trước mặt mình, giọng nói khàn khàn xen lẫn một chút lạnh lùng.
Cố Triều Ngọc bưng bàn ăn đã chuẩn bị một lần nữa rồi đi tới, giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi, tôi vừa rồi đi lấy đồ.”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, sự lạnh lẽo và căng thẳng trên người Trì Nghiên Chu lập tức biến mất, thay vào đó là sự mềm yếu, mong manh. Ngay cả một động tác đơn giản mím môi cũng mang theo vẻ ủy khuất khiến người khác nhìn vào liền sinh lòng thương xót: “Lần sau phải nói trước cho tôi biết.”
“Được, lần sau tôi sẽ nói trước cho cậu.” Cố Triều Ngọc ngồi xổm xuống, giống như lần trước dùng muỗng đút cơm cho Trì Nghiên Chu, đồng thời suy nghĩ xem làm thế nào để chuyển tinh hạch trong suốt cho Trì Nghiên Chu mà không bị người khác phát hiện.
“Triều Ngọc.” Cho dù không thể trực tiếp nhìn thấy, Trì Nghiên Chu vẫn chú ý tới sự thất thần của người bên cạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play