Tân Đồng khóc đến nỗi mũi cùng đầu đều đau nhức, lặng lẽ quay về phòng mình. Cậu ngồi trên ghế, mắt nhìn trân trân vào khoảng không vô định như một con rối gỗ vô hồn.
Ánh mắt vô thức dừng lại nơi tủ quần áo, trong lòng không ngừng hối hận. Nếu khi ấy cậu dám đứng ra thì tốt biết mấy, không cần phải sợ hãi như vậy, Cố Triều Ngọc sẽ không bị bọn tinh tặc bắt đi. Còn việc bản thân sau đó có bị bắt hay không… thật ra cũng chẳng quan trọng. Dù gì thân phận Omega trong hôn nhân vốn chẳng có chút tự do nào đáng kể, ở chung với tinh tặc hay với quý tộc, cũng đều chẳng khác gì, đều là những kẻ ghê tởm như nhau.
Nếu người bị bắt là cậu, biết đâu đế quốc còn nể mặt vì cậu là Omega, sẽ tỏ ra tượng trưng mà bỏ chút công sức tìm kiếm.
Ít nhất cũng sẽ không như bây giờ, rõ ràng có người bị bắt, mà lại giả vờ như chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Ngực Tân Đồng tức đến khó chịu, cậu dùng nắm tay đấm mạnh hai cái vào ngực mình. Bây giờ cậu còn có thể làm gì đây?
Tân Đồng thử đăng bài lên Tinh Võng, tóm tắt lại chuyện giữa mình và Cố Triều Ngọc. Nhưng bài vừa đăng chưa được bao lâu đã bị chặn, còn nhận thêm một cảnh cáo. Ý chính là bảo cậu đừng nói bừa trên Tinh Võng, rằng hình tượng uy nghiêm của đế quốc không thể bị xâm phạm, mọi việc đều có lý do của nó. Tân Đồng nghe vậy chỉ thấy tức giận, cho rằng nguyên nhân thật sự nằm ở cái cơ cấu thối nát của bọn họ.
Tân Đồng hô hấp có chút khó khăn đến nỗi choáng váng hoa mắt. Người nhà chắc chắn sẽ chẳng ai can thiệp, mà có kể với ai cũng vô ích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT