Đừng nói là ba tháng, đối với Yến Vọng Thư mà nói, chỉ cần Cố Triều Ngọc không để ý đến y ba canh giờ thôi cũng đã giống như một ngày dài dằng dặc, thống khổ như một năm. Thế mà lúc này, Cố Triều Ngọc lại cố ý hạ quyết tâm muốn cho y ghi nhớ thật sâu, bất kể thế nào cũng không dỗ dành được. Ngay cả khi Yến Vọng Thư mang đến những loại trái cây mà trước kia Cố Triều Ngọc thích nhất cũng không có tác dụng.
“Tôn giả.” Yến Vọng Thư kéo nhẹ tay áo Cố Triều Ngọc.
Cố Triều Ngọc né tránh, không nói một lời. Việc thích ứng với thân thể mới này nhờ vào sự giúp đỡ của Mộc Lỗi, tuy cũng là do Yến Vọng Thư thao tác, nhưng Yến Vọng Thư vẫn không thể tự do chạm vào. Trong lòng y vô cùng lo lắng, chỉ có thể đi theo sau lưng Cố Triều Ngọc, từng tiếng gọi “Tôn giả” chờ cậu mềm lòng.
Nhưng chuyện này thật khó, bởi Cố Triều Ngọc càng nghĩ càng giận. Vốn dĩ có hay không thân thể cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì, ngoài ảnh hưởng đến việc song tu ra thì những mặt khác căn bản chẳng thể xem là vấn đề. Thế nhưng Yến Vọng Thư một mực muốn làm cho cậu có một thân thể, chưa kể vì vậy còn tự làm tổn thương chính mình... Yến Vọng Thư ra tay tàn nhẫn như thế, cậu có thể hiểu, nhưng đối với chính thân thể mình, chẳng lẽ không thể tốt hơn một chút hay sao?
Hôm sau, chưởng môn chủ trì lễ lập khế ước, có vài chi tiết cần thông báo thêm. Gần đây, Yến Vọng Thư bận rộn dỗ người, cũng không đến tĩnh tâm các, vì vậy chưởng môn liền sắp xếp để An Thiếu Ngự đi tìm Yến Vọng Thư nói một câu.
An Thiếu Ngự vừa mới đi đến gần tiểu viện hẻo lánh như chốn đào nguyên kia, liền nghe thấy tiếng nói chuyện vang ra trước ——
“Triều Ngọc, ta biết ta sai rồi, thật sự đấy, đừng giận được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play