Yến Vọng Thư cũng không muốn để người khác biết về sự tồn tại của chiếc nhẫn. Y đứng dậy, xuyên qua cửa động của hang núi, nhìn ra ngoài qua ánh lửa để quan sát con yêu nhện. Con yêu nhện đã sống như vậy nhiều năm, cũng không phải ngu ngốc. Nó biết rõ “bữa tiệc lớn” của mình giấu ở nơi nào, vì thế bắt đầu dệt lưới xung quanh. Hiện tại, bên ngoài lưới vẫn còn khá thưa thớt, nhưng chờ đến khi nó thật sự dệt kín, bọn họ muốn trốn thoát thì sẽ càng khó hơn.
Dịch nhện có đôi mắt không tốt, để bù lại thì thính giác của nó lại vô cùng nhạy bén. Yến Vọng Thư ném ra một tấm bạo phá phù, yêu nhện lập tức chú ý, phun nọc độc về phía đó rồi lao tới cắn xé dữ dội.
An Thiếu Ngự cũng nhìn thấy cảnh tượng này, tim như muốn nhảy lên cổ họng, lúc này dường như chỉ có thể gửi hy vọng rằng yêu nhện sẽ tiếp tục đuổi theo con mồi khác.
Làm một nhẫn tàn hồn, Cố Triều Ngọc cũng chẳng có thực thể, bằng không cậu đã phải vò đầu bứt tóc vì lo lắng. Trung tâm kia rốt cuộc đang nghĩ gì mà im lặng không nói một câu?
Thực ra, tổ hai người này trong cốt truyện, khi nghe tên đại phản diện kia nói chuyện, vốn không hề bị kích động hay mắc mưu, mà ngược lại còn bàn bạc tìm cách cùng nhau sống sót. Nhưng cái cách ấy cũng là do cả hai cùng thảo luận mà ra. Còn hiện tại, một người thì ngây người nhìn ra cửa động, một người chỉ lo áy náy, làm sao trông giống như có thể tự mình thoát ra được chứ?
“Tôn giả, đây là lựa chọn, không thể gian lận.”
Yến Vọng Thư im lặng hồi lâu, rồi chỉ nói với Cố Triều Ngọc một câu như thế, sau đó xoay người đi về phía An Thiếu Ngự:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play