Kỳ thật Du Văn Cẩn lo lắng về việc bản thân trở nên xấu đi hoàn toàn là tự buồn lo vô cớ, mấy nốt đỏ như sởi này hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì. Cố Triều Ngọc đem thuốc xoa đều, cẩn thận thoa lên, đang làm việc thì lại nghe Du Văn Cẩn lo lắng hỏi:
“Ta… tóc của ta thế nào?”
“Hử?” Vấn đề này thật khó hiểu, Cố Triều Ngọc ngẩng đầu đánh giá một chút, “Sao vậy, rụng à?”
Du Văn Cẩn bực bội: “Không có, gần đây ta ăn rất nhiều món thuốc bổ giúp tóc mọc dày, muốn hỏi ngươi xem có hiệu quả không.”
“Đang yên đang lành sao lại đột nhiên xoắn xuýt chuyện mọc tóc thế?” Cố Triều Ngọc vừa dùng đầu ngón tay xoa nhẹ thuốc, vừa tiện miệng hỏi. Chuyện rụng tóc, đừng nói là thời cổ, ngay cả thời hiện đại với khoa học tiên tiến cũng chưa có biện pháp hiệu quả lắm.
“Không có hiệu quả sao?” Du Văn Cẩn cũng không trả lời thẳng câu hỏi.
Cố Triều Ngọc, phản ứng hơi chậm, bỗng nhớ ra điều gì: “Không phải là do lời ta nói trước đây chứ?” Không nhận được đáp án, trông có vẻ đúng là như vậy thật, vì thế cậu đành giải thích: “Ta khi đó chỉ là lo lắng thôi, chứ ngươi còn chưa thật sự bị rụng tóc. Nếu thật sự muốn tránh lo lắng, thì đừng thức đêm để phê tấu chương nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play